CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 14

tóc ngắn mặc bộ đồ ngủ vàng chọe. Ông ta ôm, ghì, hấp tấp như một con
choi choi. Người đàn bà thụ động, miễn cưỡng, vừa khuyến khích, vừa từ
chối. Tiếng thở... Tôi đã biết rồi. Vẫn chỉ giống đôi trước. Có khác chăng là
độ tuổi, kiểu cách và mức độ... Cho nên tôi không muốn nhìn. Mặc họ giết
nhau thế nào cũng được. Họ điên rồi. Tôi không làm gì được cả. Cũng chả
dại ra tay anh hùng. Sức hèn phận mỏng chỉ thiệt vào thân... Tôi rủa nữa:
Một giống điên khùng.

Tôi lang thang chỗ nọ chỗ kia dưới gốc cây ghế đá thảm cỏ. Nhưng.

Không sao hiểu được, chỗ nào cũng diễn ra một công việc mà tôi thấy căm
ghét là chỉ có đàn ông và đàn bà quấn riết lấy nhau rồi cùng một mục đích.
Họ - chẳng đôi nào quan tâm đôi nào. Gần nhau cũng mặc, coi như mù như
điếc cứ mình vì mình. Cả công viên vang lên tiếng thở, lênh láng nhớp
nháp, lờm lợm. Tôi quay cuồng điên đảo vật vã lên xuống muốn trốn chạy
muốn gây sự muốn sử dụng sự độc ác muốn có sức mạnh để đập phá hủy
diệt. Mà không làm gì được. Trong khi nhìn cây thấy cây rung tít. Nhìn ghế
đá thấy ghế đá rập rình. Cỏ gãy nát. Rác rưởi lùng nhùng. Hình như sóng
nước ngoài hồ đang mỗi lúc một dâng cao, một sánh lại, buồn nôn...

Tôi chết giấc trong nỗi buồn chán cô đơn trống trải và bải hoải thân

thể. Nhưng. Bỗng nhiên. Lần đầu tiên lại thấy bằng lòng.

Gió mơn. Mơn nhẹ. Mơn sâu. Gió thức lại tôi với cuộc chơi còn dài.

Tôi sống tiếp.

Đã gần nửa đêm. Mùi sương nặng hơn. Se se. Tôi phập phồng phấp

phỏng trong nỗi bình yên như vừa qua cuộc tích lũy kinh nghiệm khủng
khiếp mà thành trải đời. Rồi thậm chí, còn reo khe khẽ. Như muốn hòa vào
đêm một âm thanh nhỏ nhoi khẳng định sự thực tồn.

Những đôi, những cặp đã biến đi đâu sạch. Tôi lấy làm dễ chịu vì điều

này. Lại nhận ra cây ra cỏ. Sắp ngộ được rồi: cây cỏ đích thực là bạn của tôi
chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.