CHỊ EM SONG SINH NGƯỜI SPARTA - Trang 67

“Ngọn gió nào đã thổi ông từ nông trại đến đây?” ông ta hỏi.

“Tôi muốn đến trình diện phu nhân của Ngài Pericles,” ông Melas cung

kính trả lời. ‘Tôi có việc quan trọng.”

“Mời vào, mời vào,” người khuân vác nói, nhoẻn cười tử tế. “Cả các cậu

nhỏ này nữa,” ông cẩn thận thêm vào, và tránh sang một bên nhường
đường. Dion vừa định mở miệng ra giải thích Daphne không phải là con
trai, nhưng Daphne túm hông cậu ta, lắc đầu quầy quậy. “Cứ để ông ấy nghĩ
như thế đi,” cô bé nói, xốc lại xống áo cho ngắn bằng với của Dion.

Bọn họ được dẫn qua một đoạn hành lang vào trong sân nhà, người

khuân vác bảo họ chờ ở đó trong lúc ông ta đi mời bà chủ. Ngôi nhà, dù
không khác mấy so với những ngôi nhà giàu có khác ở Athens, nhưng vẫn
cứ xinh xắn hơn tất cả những nơi mà bọn trẻ đã đi qua. Sàn nhà lát đá hoa
cương, bàn thờ thần Zeus được đặt ngay giữa sân, chạm trổ tinh xảo. Lối ra
vào các phòng đều được treo màn xanh. Lại có một căn phòng lớn, chính
giữa có bếp lò, phía bên kia có cửa trổ ra sân sau, giống hệt như ở nhà bọn
trẻ. Chẳng mấy chốc, một cánh cửa mở ra, và bà Telesippe, vợ của Pericles,
xuất hiện. Bà là một phụ nữ to lớn, thô ráp, tháp tùng bà có ba cậu con trai,
hai người là con ruột của bà và người kia là Alcibiades, một anh chàng điển
trai, vốn là cận vệ của Pericles và cũng là người nhà của ông.

Ông Melas tiến lại chỗ bà và cởi áo choàng của mình ra.

“Ồ, Melas, ông có cái gì đó?” bà Telesippe ngạc nhiên khi trông thấy con

vật nhỏ màu đen.

“Một điềm báo, thưa bà,” ông Melas nói hết sức nghiêm chỉnh. “Con cừu

đực này vừa được sinh ra ở trang trại của chồng bà. Thật kì dị làm sao, nó
chỉ có một sừng. Tôi mang nó đến cho bà, vì ta cần giải đoán điềm này. Tôi
tin là nó mang lại điều lành.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.