Về mặt lý luận, ước mơ không khó để thực hiện, nhưng chỉ cần nghĩ đến
Noãn Noãn cũng đang làm việc, tôi lại thối lui.
Có khi nào tôi từ xa xôi chạy đến Bắc Kinh, còn Noãn Noãn lại đang cố
gắng phấn đấu vì cuộc sống, không có tâm trạng chơi bời nghỉ ngơi.
Nhỡ may Noãn Noãn nói, anh đến không đúng lúc rồi, em đang bận lắm.
E rằng tôi sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Vì vậy tôi không cần khích động, kiểu khích động đừng nghĩ nhiều quá,
đi là đúng rồi.
Những ngày bình thường cuối cùng cũng sẽ có chỗ không bình thường.
“Công ty muốn cử cậu đi Tô Châu một chuyến, ở nhà máy bên đó chừng
ba tháng,” sếp nói. “Tầm cuối tháng Mười một đầu tháng Mười hai là có thể
về Đài Loan. Cậu không có vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề gì ạ.” Tôi chẳng hề nghĩ ngợi gì. “Lúc nào thì đi ạ?”
“Tuần tới,” sếp nói.
“Không phải ngày mai ạ?” tôi nói.
Sếp có vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn tôi.
Chỉ cần ở gần Noãn Noãn một chút, ước mơ có thể không xa vời nữa,
huống hồ đã vượt qua eo biển Đài Loan khó vượt qua nhất.
Mấy ngày liền, cứ tan làm xong tôi lại sắp xếp hành lý, sẽ ở đó hơn ba
tháng, không thể qua quít được.
Hỏi Tiểu Tào với Tiểu Hà thích quà gì?