CHỈ GỌI TÊN EM - Trang 271

Lên xe của Noãn Noãn, vẫn là chiếc xe màu trắng của công ty hôm qua.

Tuy tuyết đã ngừng rơi, nhưng đường phố như Ngũ Tử Tư qua Chiêu

quan, một đêm tóc đã bạc trắng.

Trên những mái ngói xây theo kiểu cổ phủ dày tuyết, trên cành cây, dưới

mặt đất, đâu đâu cũng là tuyết.

Bắc Kinh trở nên thật thanh khiết, một vẻ đẹp tươi mới và tĩnh lặng.

Nhưng người đi bộ trên đường cứ hùng hục, chẳng ai dừng lại thưởng

thức cảnh đẹp này.

“Noãn Noãn,” cuối cùng tôi cũng không nén nổi, “có thể dừng xe lại

không?”

Noãn Noãn vừa đỗ xe vào sát lề đường, tôi lập tức mở cửa xe, chạy ra

giữa trời tuyết mênh mông.

Tôi ngồi thụp xuống, hai tay nắm lấy hai vốc tuyết, cảm nhận vai mình

run run.

“Làm gì thế?” Noãn Noãn đứng sau tôi hỏi.

Tôi quay lại, xòe hai tay ra trước mặt em, cười nói: “Là tuyết đấy!”

Noãn Noãn tỏ vẻ bất lực.

Tôi bắt đầu lăn lộn trên tuyết, càng lăn càng thấy vui.

“Mất mặt quá, mau đứng dậy đi!” Noãn Noãn nói.

Tôi ngừng lăn, nằm thẳng cẳng, mặt đất phủ tuyết mềm mại dịu dàng,

thật dễ chịu.

“Vứt anh ở đây luôn, kệ anh đấy!” Noãn Noãn lại nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.