CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 161

giờ tồn tại.

Tịch Nhan hôm nay mặc môt chiếc váy dài màu hồng cánh sen, mái

tóc đen dày óng ả được vấn gọn gàng phía sau, lại thêm mùi nước hoa chi
tử thanh nhã nhẹ nhàng thoang thoảng, giữa một đám đông những khách
mời nữ ăn vận cầu kỳ, bỗng trở nên vô cùng cuốn hút.

Ánh mắt Trác Thanh Liên dừng lại trên người cô, ngắm nghía hồi lâu,

rồi khẽ nói: “Tịch Nhan, hôm nay em đẹp lắm”.

Hai má dần dần ửng hồng, cô quay mặt đi: “Mời em làm phù dâu là

chủ ý của anh đúng không? Lại còn bịa ra lý do cái gì mà tương sinh tương
khắc nữa, thế mà anh cũng nghĩ ra được!”

Anh ngẩn ra, hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra nụ cười rõ gian xảo: “Nếu

đã biết vậy, sao em còn đến?”

“Kiều Dật!”, cô tức giận hét lên, gọi thẳng luôn tên anh, “Anh…”

Bất ngờ không kịp trở tay, vì bàn tay cô đã bị anh nắm lấy, toàn thân

run rẩy hoang mang.

“Em chịu gọi anh là Kiều Dật rồi sao?”, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt

dịu dàng say đắm, “Mười tám năm rồi, cuối cùng anh cũng bắt được em!”

Tịch Nhan sững sờ không thốt nên lời, mở to mắt ngẩng nhìn anh.

“Em còn nhớ trò chơi trốn tìm ngày xưa không?” Ánh mắt anh trở nên

xa xăm, “Em nhào vào lòng anh, vừa khóc vừa nói, trước giờ chưa có ai
tìm thấy em, anh chính là người đầu tiên!”

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô như có luồng điện chạy ngang,

chuyện cũ thuở ấu thơ, từng trang từng trang lật giở lại trước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.