CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 183

đây, còn Trác Thanh Liên thì không sao quên được. Đặc biệt là ánh mắt hằn
thù của Trác Thanh Y dành cho anh và mẹ mình.

Anh không sao quên được ánh mắt của Trác Thanh Y nhìn anh trong

hôn lễ của bố mẹ. Hôm ấy, cô ta mặc một bộ váy công chúa màu hồng
phấn, trước mặt mọi người thì cười nói ngọt ngào, xinh đẹp như một con
búp bê.

Nhưng khi trên hành lang chỉ còn lại hai người anh và cô, cô lập tức

thu lại nụ cười trên môi, đứng thẳng lưng, mắt mở to, nhìn anh bằng ánh
mắt hung tợn. Nếu không thật sự đối diện, anh sẽ không bao giờ có thể tin
được, một cô bé mới mười hai, mười ba tuổi đầu, lại có thể có một ánh mắt
dữ tợn, oán hận chất chồng như thế.

Cô nói: “Tôi căm ghét anh, anh căn bản không xứng được mang họ

Trác!”

Trác Thanh Liên không đáp lại, trong khoảnh khắc đối diện lặng im,

anh rõ ràng đang ở thế yếu, cảm thấy một sự yếu đuối mà mệt mỏi không
tên.

Đúng vậy, anh cũng căm ghét, căm ghét cái thứ hạnh phúc hoang

đường, giả tạo này.

Từ đó, Trác Thanh Liên bắt đầu trốn học. Những môn thấy hứng thú

còn miễn cưỡng ngồi nghe, phải môn không hứng thú gì, quăng sách vở cái
“xoạch”, ngang nhiên lướt qua vai thầy cô giáo bước ra khỏi lớp. Thầy cô
cũng vì kiêng nể cái thân thế tập đoàn Trác Thị nhà anh, chỉ biết nhìn cái vẻ
mặt lãnh đạm xấc xược ấy mà không dám ngăn lại.

Trong trường không ai dám hé răng báo lại về nhà, mà bố anh thì ngày

bận việc công ty, tối lo tiếp khách, bận tối tăm mặt mũi lấy đâu thời gian
mà để ý. Trốn tiết, bùng học, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, đi bar, nhảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.