CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 182

Vừa nãy, Thanh Y nhắc đến thời cấp ba, đó là quãng đời nổi loạn, suy

sụp, những tháng ngày mà anh không muốn nhớ lại.

Cậu bé Kiều Dật mười tuổi, cùng với mẹ và bà ngoại rời khỏi ngõ Tử

Trúc, chuyển đến một tòa nhà rộng rãi, sáng sủa, sạch sẽ.

Cuối cùng anh cũng tìm được cha mình, nhưng người cha ấy lại đang

có một mái ấm khác, với người vợ xinh đẹp dịu dàng và cô con gái thông
minh lanh lợi. Kiều Dật hận ông đã bỏ rơi mình bao nhiêu năm, hận ông đã
cho anh cái xuất thân không ra gì, hận ông khiến mẹ anh phải rơi vào cảnh
khó xử.

Một người đàn ông, đã không bảo vệ được người phụ nữ mình yêu, lại

làm tổn thương, đẩy họ vào cảnh mâu thuẫn khổ sở, ông ta có tư cách gì mà
nói tiếng yêu?

Ngày cuối cùng của kỳ thi lên cấp ba, bà ngoại đột nhiên bị xuất huyết

não. Anh thi xong về đến nhà, thì bà đã đi xa.

Người yêu thương anh nhất trên đời này đã ra đi. Kiều Dật quỳ trước

giường bà, âm thầm rơi lệ suốt một đêm.

Có kết quả thi, Kiều Dật không đủ điểm vào trường điểm. Nhưng nhờ

có bố nhận lời quyên tiền cho trường Dật Dương xây tòa giảng đường mới,
thế là, anh đường hoàng bước vào trường cấp ba có tiếng của thành phố.

Năm mười sáu tuổi, người vợ hợp pháp của cha anh ốm và qua đời.

Năm sau, ông và mẹ anh tổ chức hôn lễ linh đình. Kiều Dật cũng đổi tên
thành Trác Thanh Liên, trở thành người con trai duy nhất kế thừa tập đoàn
Trác Thị, thành “thiếu gia” trong mắt mọi người.

Thói đời nóng lạnh khó lường. Những người trước đây từng coi khinh,

bài xích anh và mẹ, ngay lập tức đổi thái độ, ra vẻ cung kính lễ độ, khúm
núm nịnh bợ. Mẹ anh khoan dung độ lượng, bỏ qua mọi hiềm khích trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.