CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 207

Có tiếng hoan hô từ đâu đó vọng lại. Trên mặt sông tĩnh lặng. Bỗng

vọt lên vô số những luồng sáng, bung ra chói lóa giữa bầu trời, như cơn
mưa sao tới tấp sa xuống.

Pháo hoa! Tịch Nhan vội vã buông tay anh ra, chạy băng băng về phía

trước. Cô chạy một mạch vào đám đông, ngẩng đầu lên bầu trời. Pháo hoa
thắp sáng trời đêm tối tăm, rực rỡ, tráng lệ không sao tả xiết, tựa những
bông hoa đua nhau bừng nở, rồi từng chùm từng chùm rơi vào điêu linh.

Tầng tầng lớp lớp bóng sáng lụi tàn, xung quanh là đám đông ồn áo

nhưng xa lạ, cô thoáng thấy trong lòng hiu quạnh. Một bóng người cao lớn
bước tới, đưa tay nắm chặt những ngón tay lạnh giá của cô.

Tịch Nhan ngẩng đầu, Trác Thanh Liên đang đứng trước mặt, gần tới

mức không thể gần hơn, đôi mắt phản chiếu bầu trời lung linh ánh sáng, sâu
quá, tưởng như chỉ một phút đơ đễnh là dễ dàng chìm nghỉm trong đôi mắt
thăm thẳm ấy.

Anh kéo cô vào lòng, đặt lên môi cô nụ hôn, cuồng nhiệt long trời lở

đất.

Giữa đất trời vần vũ và huyên náo xung quanh, cô như quên mất cả hít

thở. Tất cả những dè dặt, chống cự đều sụp đổ, tan thành mây khỏi. Chỉ còn
có môi hôn, vòng tay ôm nồng nhiệt khiến người ta nghẹt thở.

“Từ nay về sau, không cho phép em tự tiện buông tay anh ra nữa!”.

Anh siết cô vào lòng, chặt tới mức khiên cô muốn ngộp thở.

Tịch Nhan nhắm mắt, bất giác mỉm cười. Đã lâu lắm rồi chưa được

yêu, gần như đã quên mất thế nào là yêu, khắc cốt ghi tim vẫn là nỗi đau xé
gan xé ruột.

Thế nhưng đêm nay cô dường như đã tìm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.