CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 228

Vương Tử có câu: “Thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất”. Đúng thế, sống
sót là một thắng lợi, vết thương nào rồi cũng có sớm có ngày lành miệng.

Rồi ở ngã rẽ tiếp theo, chúng ta đều sẽ gặp được người khiến cho tâm

hồn ta cảm thấy yên bình khi ở bên, người cùng ta chia sẻ khổ đau, giúp ta
vượt qua nỗi sợ hãi, cô đơn khi một mình độc bước, không chốn nương
thân.

Như có thần giao cách cảm, Tịch Nhan ngẩng đầu lên, có chiếc ô tô

đậu trong bóng tối phía dưới tòa nhà cô ở.

Cô chầm chậm bước đến cạnh xe, gõ gõ vào cửa sổ phía sau, là khuôn

mặt nhìn nghiêng có chút tiu nghỉu của Trác Thanh Liên.

“Hi!”, Tịch Nhan khẽ cất tiếng chào.

Trác Thanh Liên quay đầu lại, đúng vào khoảnh khắc anh nhìn thấy

cô, đôi đồng tử ánh lên ánh sáng rực rỡ.

“Em nhận được hoa của anh chưa?”

“Em nhận được rồi”. Cô thật thà trả lời, hai tay để sau lưng, hơi cúi

đầu, như đứa trẻ biết mình làm sai chuyện gì.

“Thế em có biết hôm nay là ngày gì không?”

“Em xin lỗi, là em sai rồi”. Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp, “Anh phạt

em thế nào cũng được”.

Trong màn đêm đen kịt, khuôn mặt Trác Thanh Liên lóe lên nụ cười

“gian xảo”.

“Lên xe đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.