CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 230

Cô cảm nhận được, bàn tay ấm nóng của anh, đang trượt trên da thịt

của mình, từng chút từng chút một, đi tới đâu là dấy lên cơn run rẩy tới đó,
như có thứ gì đó bị ngón tay anh điểm huyệt, nóng rực như thiêu như đốt.

Ánh mắt Trác Thanh Liên nóng bỏng, hơi thở ấm nóng trầm đục, phả

vào vành tai cô: “Anh muốn em, có được không?”

Có được không? Có được không?

Tịch Nhan bị thứ dục vọng lạ lẫm nhưng mãnh liệt giày vò, mê hoặc,

đẩy cô tới ranh giới giữa thiên đàng và địa ngục.

26 năm qua, cô chỉ có duy nhất mối tình trong sáng với Tô Hàng, có

nắm tay, có hôn môi, nhưng chưa bao giờ vượt qua phòng tuyết cuối cùng.
Tống Anh là người phổ cập giáo dục giới tính với cô, hay miêu tả khi nam
nữ yêu nhau thì thường có những cảm xúc mãnh liệt ra sao, những đụng
chạm gần gũi thế nào. Tịch Nhan nghe mà tim thình thịch, mặt đỏ bừng,
nhưng tất cả chỉ dừng lại ở tưởng tượng, chưa bao giờ dám thử nghiệm.

Cô như nàng công chúa ngủ trong lâu đài, cần một người, bằng nụ hôn

có sức mạnh cải tử hoàn sinh, đánh thức cô dậy, cùng nhau mở ra cánh cửa
mới của cuộc đời.

Người đó, chính là Trác Thanh Liên sao? Cô có thể trao gửi thân mình

cho anh, hoàn toàn trọn vẹn, không chút đắn đo hay không?

Hai người mới qua lại được một tháng ngắn ngủi, còn chưa tới lúc bàn

chuyện cưới hỏi. Hơn nữa, kinh nghiệm xương máu của Tống Anh dạy cho
cô, con gái phải hiểu giữ gìn bản thân quan trọng đến thế nào.

Cô từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục truyền thống, không được dung

túng bản thân đắm chìm trong niềm vui thể xác, mà xô đổ ranh giới cuối
cùng đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.