CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 26

ngồi cùng bàn với cô, cậu phát hiện rằng, Tịch Nhan trong lớp rất côđơn,
không có ai là bạn thân thiết.

Phải mất một tháng sau đó, Tô Hàng mới hiểu được Tịch Nhan là

người như thế nào – học hành thì lẹt đẹt bét lớp, không được thầy cô và bạn
bè chú ý tới, lầm lì, không hoà nhập.

Cậu ngầm quan sát, cả tháng trời, Tịch Nhan chỉ nói chuyện với bạn

cùng lớp đúng ba câu. Mọi người cũng không thích nói chuyện vềcô, căn
bản không quan tâm đến sự tồn tại của cô. Khi lớp tổ chức các hoạt động
tập thể, cô thường không có tên trong danh sách, một mình lặng lẽ đứng
một góc.

Nhưng cậu cũng phát hiện ra rằng, cô viết chữ rất đẹp. Chạy bộ, nhảy

xa, ném bi sắt, môn nào cũng rất xuất sắc. Một nữ sinh như vậy, thực sự
không nên bị loại trừ ra khỏi tập thể.

Trong giờ học toán, cậu nhẹ nhàng quay sang, nhìn vềphía cô bạn

đang nằm bò ra bàn ngủ ngon lành. Ánh nắng chói loá xuyên qua kính cửa
sổ, chiếu lên mặt cô, dung mạo thanh tú, nước da trắng ngần, nét mặt khi
ngủthuần khiết như trẻ thơ.

Tô Hàng cố tình năm lần bảy lượt gây rối giấc ngủ của cô, ngắm cái

cách cô nổi cáu, phùng mang trợn má, bướng bỉnh trừng mát nhìn cậu, như
một đứ trẻ, nhưng lại rất đáng yêu.

Tan học, trong khi các bạn khác có bè có đôi rủ nhua cùng về, riêng cô

đơn độc lẻ loi, một mình một bóng. Nhìn cái bóng áo trắng váy xanh gầy
gầy,có chút hiu quạnh ấy dần mất hút trên con đường dài rợp bóng cây,
lòng cậu không khỏi xót thương.

Tô Hàng thích xem tiểu thuyết Kim Dung – Cổ Long(1), trong huyết

quản lại mang dòng máu hiệp nghĩa của người Sơn Đông. Cậu quyết định
phải giúp đỡ Tịch Nhan, đưa cô thoát khỏi chốn bùn lầy tối tăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.