CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 264

Tịch Nhan chợt tỉnh ngộ, mặt đỏ bừng, nín thinh, quay sang tiếp tục

xem phim.

“Phim gì vậy?” Anh từ sofa bước xuống, vòng tay ôm cô từ phía sau.

“Một bộ phim cũ, của Mỹ, uhmm…”. Cô chưa kịp nói hết câu thì đã

bị nhấn chìm trong mê đắm, hơi thở rối loạn, bởi anh đã cúi xuống, hôn lên
cổ cô, hơi thở ấm nóng từ mũi anh vương vít bên tai.

“Ngốc ạ, anh vì em mà đêm đêm mất ngủ…”. Anh thì thầm trên cổ cô,

tiếng nói ấm áp, du dương.

“Kiều Dật”, cô nắm lấy tay anh, đặt lên trước ngực mình, giọng nói

dịu dàng, run run, “Em đồng ý!”

“Đồng ý cái gì?”. Anh ngẩng đầu, đăm đắm nhìn cô. Ánh đèn lù mù,

phản chiếu trên gương mặt anh tú tuyệt vời của anh, hàng mi dài và dày,
ánh mắt dịu dàng.

Tịch Nhan dùng tay vẽ lên bộ ngực trần của anh, nhẹ nhàng thốt ra hai

chữ: “Cho anh!”

Trác Thanh Liên như nhận được một cơn chấn động cực đại, anh ôm

chặt Tịch Nhan vào lòng, hận một nỗi không thể nhét thân hình mảnh mai
mềm mại của cô vào thân mình, mãi mãi không bao giờ chia xa.

Từng cơn, từng cơn mê loạn ập đến, áo quần từng chiếc từng chiếc

được cởi bỏ, bên tai, bờ môi đâu đâu cũng ngập tràn hơi thở nóng bỏng của
anh, hồn xiêu phách lạc, chân tay mềm rũ.

Đêm đó, gối chăn mặn nồng. Tất cả lời nói, mọi câu thề non hẹn biển,

tình yêu khắc cốt ghi tâm, đều hội tụ cả trong một cơn hoan lạc, quấn quýt
dịu dàng khiến ta dù chết cũng cam lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.