CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 282

Sắp làm vợ thương nhân giàu có bậc nhất nhì tỉnh, nhưng Tịch Nhan

vẫn giữ nguyên vẻ giản dị vốn có, toàn thân từ trên xuống dưới không
mang bất cứ một đồ trang sức rườm rà nào, ngoại trừ… Ánh mắt Tô Hàng
dừng lại trên ngón tay cô, một chiếc nhẫn bạch kim gắn kim cương, sáng
lấp lánh dưới ánh đèn, chói lóa bỏng cả mắt anh.

“Tô Hàng, Tịch Nhan đính hôn rồi. Nó không đợi anh rồi!”. Một tháng

trước, Triều Nhan tới thành phố A công tác, đã hẹn gặp anh.

Kỳ thực họ đã gặp nhau từ lâu, Triều Nhan đang làm chương trình

phỏng vấn “Người thành phố C đi khắp thế giới”, cất công tới thành phố A
thu hình, đối tượng phỏng vấn không ai khác ngoài anh - tiến sỹ ngành kiến
trúc trẻ tuổi tài năng, vừa từ nước ngoài trở về phục vụ Tổ quốc.

Anh thừa nhận, Triều Nhan vẫn rất xinh đẹp, vẫn như lần đầu tiên anh

gặp cô, mắt sáng răng trắng, rực rỡ chói lọi. Chỉ có điều, anh không còn
thấy lại cái cảm giác tim đập thình thịch của ngày xưa nữa.

Hóa ra, tình yêu thực sự là một thứ cảm giác. Bạn tưởng người mình

yêu là người này, kỳ thực chỉ là ngộ nhận.

Cuộc đời mưa nắng thất thường, trời đang quang mây bỗng đâu mây

đen đầy trời, lang tâm chớp mắt bỗng lạnh lùng.

Trước khi gặp chị em nhà họ Đỗ, cuộc sống của Tô Hàng vô cùng đơn

giản, không chút vấn vương, thấp thỏm. Bố anh là bộ đội chuyên nghiệp,
tính tình nghiêm khắc, cứng nhắc. Từ nhỏ đã chịu sự quản thúc chặt chẽ,
anh ngoài việc học, không còn mối quan tâm nào khác. Theo đúng kỳ vọng
của bố, trung học học trường điểm, đại học vào trường điểm, tốt nghiệp
xong tìm một công việc phù hợp, sinh con.

Cuộc sống của anh cứ thế trôi qua trong bình lặng, như mặt nước hồ

tĩnh lặng, lấp lánh dưới ánh nắng chói chang. Sự xuất hiện của Tịch Nhan,
đã gợn lên những con sóng lăn tăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.