CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 288

Đối diện với hàng loạt, hàng loạt những câu hỏi của Tịch Nhan, anh

không thốt được nên lời, cũng không biết nên nói gì. Dù gì, tất cả những
điều cô nói cũng đều là sự thực.

Tịch Nhan nản lòng thoái chí, đề nghị chia tay, điều này anh vốn đã dự

liệu sẵn, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác mất mát.

Trước khi sang Mỹ, Tô Hàng có về thành phố C một chuyến, về lại

trường trung học cơ sở C, thăm lại cô Đường, giáo viên chủ nhiệm lớp năm
ấy. Cô giáo Đường vô tình nhắc tới Tịch Nhan, khiến lòng anh dậy lên một
khát vọng mãnh liệt, muốn gặp cô một lần trước khi anh ra nước ngoài.

Anh bấm số gọi cho cô, nhưng không có người nhấc máy. Sau cùng,

anh nhận được tin nhắn, chỉ vỏn vẹn một câu: "Tô Hàng, hãy để hai chúng
ta quên nhau đi".

Bây giờ, Tô Hàng mới thấm thía cõi lòng tan nát, tuyệt vọng của Tịch

Nhan lúc ấy.

Từ mười bốn đến hai mươi hai tuổi, cô âm thầm ôm ấp trong tim một

bóng hình, một mối tình, chịu đựng những dày vò tình cảm. Còn anh, lại
không biết trân trọng, xem thường sự tồn tại của cô, và sau cùng là dễ dàng
vứt bỏ.

Con người luôn vẫn thế, yêu người không yêu mình, người nên yêu thì

lại không yêu, cứ cố giữ lấy thứ không nên giữ, mà để tuột mất điều không
đáng bỏ lỡ.

Nhưng, Tịch Nhan, anh không muốn đánh mất em như thế.

Hãy cho anh một cơ hội bù đắp, để chúng ta làm lại từ đầu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.