CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 310

“Xin lỗi, câu đó hình như phải do tôi nói ra mới đúng chứ?”, một

giọng nam rõ ràng từ phía sau lưng họ truyền tới.

Hai người cùng kinh ngạc, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn. Liền

đó họ thấy Trác Thanh Liên đứng ở cửa, vẻ mặt nửa như cười nửa như
không, bí hiểm khó lường.

Sự xuất hiện của Trác Thanh Liên khiến Tô Hàng trở tay không kịp.

Tịch Nhan nhân cơ hội thoát ra khỏi cánh tay anh, đồng thời lấy áo khoác
trên mình trả lại cho anh.

“Tịch Nhan, đến đây nào. Đây là điệu nhảy cuối cùng của tối nay rồi,

anh muốn nhảy cùng em!”. Trác Thanh Liên tiến lên phía trước, một tay
ôm gọn Tịch Nhan, bước hai bước về phía phòng khiêu vũ, bỗng dừng
bước, nhướng mày, nói với Tô Hàng: “Tiến sỹ Tô, rất cám ơn anh đã chăm
sóc cho vợ sắp cưới của tôi. Có điều, từ nay về sau, tôi sẽ không làm phiền
anh nữa!”

Tô Hàng chỉ còn biết đứng ngây ra đó, không nói lời nào nhìn họ bước

đi. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhấp nháy, nhấp nháy, hỗn độn và vỡ
vụn, chính như cõi lòng anh lúc này.

Một bóng hồng lướt qua. Anh sững người nhìn sang, Triều Nhan đang

dựa lưng vào lan can, nheo mắt, cười lạnh lùng: “Tô Hàng, đúng là tôi đã
quá đề cao vị trí của anh trong tim cô em gái của tôi!”

Cô mặc bộ lễ phục bó sát màu đỏ tươi, khoe làn da trắng trẻo nõn nà,

eo thon, mông nở, vòng nào ra vòng ấy, có điều chắc vừa rồi nhảy hơi cao
hứng quá, đầu tóc cô có hơi rối, lớp phấn son trên mặt cũng trôi đi, để lộ vẻ
mệt mỏi.

Nếu nói Tịch Nhan là dóa hoa bách hợp trắng trong thuần khiết, thì

Triều Nhan như chùm hoa gạo đỏ rực, sôi nổi, đầy nhiệt huyết, chanh chua,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.