CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 337

“Không, là tôi đoán vậy”. Khóe môi Trác Thanh Liên hơi nhướn lên,

giọng điệu bình tĩnh ung dung, “Tôi đoán cô ấy sẽ tới tìm anh”.

“Anh không để bụng sao?”, Tô Hàng hỏi thăm dò.

“Nói hoàn toàn không để bụng thì đó là nói dối, nhưng, tôi tin cô ấy”.

Anh mỉm cười đáp.

Ở đầu dây bên kia, Tô Hàng thở dài: “Trác Thanh Liên, tôi còn muốn

tặng anh câu này!”

“Anh cứ nói”.

“Nếu anh không đối xử tốt với cô ấy, tôi sẽ không tha cho anh!”

Trác Thanh Liên ngẩn người, không nhịn nổi phá lên cười. Đây rõ

ràng là câu anh nói với Tô Hàng mười năm trước, bây giờ lại đổi trả lại.

“Anh yên tâm, tôi sẽ chẳng bao giờ cho anh cái cơ hội đó đâu!”

Nói rồi anh gác máy, bất giác cho xe tăng tốc nhanh hơn.

***

Đứng trước cửa nhà, Trác Thanh Liên lấy chìa khóa mở cửa. Bước vào

phòng, một màu đen kịt, Đúng lúc anh đang định với tay ra lần công tắc
đèn, thì một đôi tay mềm mại ôm lấy anh từ phía sau.

“Dật, em yêu anh!” người con gái sau lưng anh cười nói.

Anh xoay người lại, trong tầm mắt lờ mờ, anh thấy vầng trán xinh xắn

và đôi má bầu bĩnh của cô.

Nâng mặt cô lên, Trác Thanh Liên thầm thì: “Tịch Nhan, cuối cùng thì

em cũng nói ra. Cuối cùng thì anh cũng đợi được đến khi em nói câu yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.