CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 5

Tịch Nhan ôm một chồng dầy những tập làm văn của học trò, bước

xuống bục giảng hướng ra phía cửa.

Lớp học vốn yên ắng là thế bỗng xôn xao.

“Cô giáo Đỗ!”,sau lung có tiếng gọi ngập ngừng, Tịch Nhan quay đầu

lại, ra là lớp phó học tập môn ngữ văn Tiết Đình Chi.

“Sao vậy em?”. Tịch Nhan nhìn cô học trò nhỏ, một cô bé gầy nhỏ

xanh xao, tướng mạo bình thường, dù không mấy nổi bật trong lớp nhưng
lại viết văn rất hay.

“Cái này…em tặng cô”. Khuôn mặt Tiết Đình Chi dần ửng hồng, chìa

tay về phía Tịch Nhan. Trong lòng bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo là một
chuỗi những bông hoa chi tử được xâu lại thành vòng.

Tịch Nhan đón lấy vòng hoa trong tay cô bé, đưa lên mũi hít hà,

“Uhm, thơm quá!”

“Là bà ngoại em mới xâu sang nay đấy ạ, bà bảo em mang tặng cô

giáo Đỗ”. Tiết Đình Chi áy náy nói, cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt váy trắng.

“Vậy cho cô gửi lời cảm ơn bà ngoại của em nhé”. Tịch Nhan vuốt

nhẹ lên mái tóc cô trò nhỏ. Cô bé có hoàn cảnh thật đáng thương, bố mẹli
hôn, không ai chịu nuôi con,cô bé chỉ biết nương tựa vào người bà đã gần
bảy mươi tuổi. Cô đơn lại sống nội tâm, trên lớp cô bé hầu như không có
bạn.

Không hiểu vì soa mỗi khi nhìn thấy Tiết Đình Chi, Tịch Nhan lại nhớ

tới thời ấu thơ của chính mình mà thật lòng xót thương cho cô bé. Không
chỉ cho cô bé là lớp phó học tập môn ngữ văn, mà còn nộp giúp học phí cho
em lúc khai giảng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.