CHỈ MUỐN LÀM ÔNG XÃ CỦA EM - Trang 129

“Ha ha!” Anh cúi đầu cười, “Đúng, cô không thương cậu ấy, như vậy

mời học một chút cách biết kiềm nén lại mình đi!” Yêu một người không
thương mình, cuối cùng nhận lại nỗi đau, im lặng rời bỏ quê hương.

Trần Uyển bị ngược đãi đến nói không ra lời, chỉ có thể tức giận trợn

trừng mắt nhìn anh.

Sóc Phong không hề nhìn cô nữa, miễn cưỡng đứng dậy cầm điện

thoại di động, Trần Uyển bị dọa giật mình, “Anh làm gì đấy?”

“Nếu như cô chưa từ bỏ ý định, tôi sẽ xin bác trai tới đây một chuyến

thôi.” Có lúc, anh mệt chết đi, anh chưa bao giờ yêu Trần Uyển, lại cứ bị cô
quấn lấy.

Vẫn còn nhớ lúc chị của Trần Uyển vừa mới qua đời, cô lại dùng

khuôn mặt tương tự chị mình tới quyến rũ anh, quả thật anh không có cách
nào nhịn được, mới phải chạy đi.

Trốn ở trong núi bốn năm, anh từ từ vứt đi nỗi bi thương đó, từ từ tiếp

nhận cô gái xuất hiện trước mặt mình, nhưng anh biết trong lòng anh vẫn
có một bức tường, không dễ dàng phá hủy.

“Sẽ không.” Ngoài mặt Trần Uyển vẫn tin chắc, nhưng lòng của cô đã

dao động, cô biết Sóc Phong làm được, bởi vì căn bản anh không có yêu
mình.

Sóc Phong trực tiếp bấm số của bác Trần, “Dạ, bác trai, là con.”

Trần Uyển bình tĩnh đứng ở đó, trong mắt chỉ còn lại chán nản, cô

nhìn Sóc Phong nói chuyện điện thoại xong, nhìn Sóc Phong năn nỉ cha,
nhìn mình nhếch nhác.

“Nếu như không có chuyện gì, mời đi về.” Một khi người đàn ông

tuyệt tình, giống như thác nước một đi không trở lại, kích hoạt bọt sóng đủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.