Kiều Y Y bước nhanh, trời đang mưa, cô nhìn thấy một tòa nhà hai
tầng ở phía trước, cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng để cho cô thấy
một tòa nhà rồi. Chỉ có điều niềm vui sướng của cô chỉ được một giây, bởi
vì khi cô thấy rõ tòa nhà này, trông nó giống như ngôi nhà ma bị bỏ hoang,
cô bắt đầu có ý nghĩ muốn rút lui.
Nhưng cô còn chưa kịp chạy đi, cánh cửa đã tự mở ra, cô đứng lại đó,
miệng há thật lớn, các cảnh tượng quỷ dị lần lượt hiện ra trong đầu cô.
Sau đó có một bóng người màu xám xuất hiện trước mặt cô, lập tức cô
bị hoảng sợ đến thét lên một tiếng, "Á......"
Khi Kiều Y Y mệt mỏi không thét nữa thì cô lại phát hiện bóng người
màu xám vẫn còn đứng nghiêm ở trước mặt cô, cô sợ sắp ngất, thì có một
giọng nam trầm thấp vang lên, "Cô tìm ai?"
Tìm ai? Cô chớp mắt mấy cái, từ quần áo màu xám tro nhìn lên trên,
nhìn thấy râu quai nón, giống như đàn ông Ả Rập.
"Sóc Phong......" Cô ngơ ngác thốt lên.
"Chính là tôi, có chuyện gì sao?" Người đàn ông thấp giọng nói.
"Tôi......" Kiều Y Y hít sâu một hơi, ổn định hơi thở, trong nháy mắt
lại biến thành cô gái khéo léo, "Xin chào, tôi là quản lí bộ phận PR của tập
đoàn nghệ thuật "Lam", liên quan đến anh......"
Sóc Phong nhìn miệng của cô gái đóng đóng mở mở, anh không nghe
rõ cô nói cái gì, liền dùng tay ra dấu cắt đứt lời của cô..., tròng mắt màu đen
quan sát gương mặt của cô thật lâu, nói ngay vào điểm chính:” Có muốn
cùng tôi ân ái hay không?”
Cô rất thích tác phẩm của anh, tác phẩm của anh làm cô có cảm giác
như có như không, một bản phác họa chứa đầy hơi thở hùng tráng, mà lúc