Trần Uyển cười lạnh, “Nếu anh làm được thì hãy nói!” Nói xong, cô
ưu nhã mở cửa xe rời đi.
Mặt người đàn ông không thay đổi nhìn cô gái rời đi, hai mắt nhắm
lại, đột nhiên, anh mở hai mắt ra, mở sổ ghi chép số điện thoại di động, bên
trong có một mã số.
Trần Uyển ở bên cạnh anh lâu như vậy, cô rất cao ngạo, sẽ cho là mình
không dám chơi gái sau lưng cô, cho nên cô chưa bao giờ nghi ngờ xem
qua điện thoại di động của anh… Hay nói cách khác, sự thật giống như cô
vừa nói, hoàn toàn không quan tâm anh.
Lý Nhân Phong cười khổ một tiếng, Sóc Phong biến mất trong khoảng
thời gian này, anh nghĩ là cho dù cô không lập tức yêu mình, tối thiếu cũng
sẽ có chút gọi là tình cảm với mình, nhưng sự thật lại không phải vậy.
Anh nhanh chóng bấm điện thoại, khi đầu điện thoại bên kia tiếp nhận
thì anh trực tiếp nói: “Chúng ta gặp mặt đi!”
Có một số việc, sẽ không bởi vì thời gian biến mất mà kết thúc, hơn
nữa có vài người bản tính trời sanh cũng sẽ không bởi vì thời gian mà thay
đổi, có người sẽ dễ dàng thay lòng, có người thoải mái sống qua ngày, có
người thì cả đời cũng sẽ không thay đổi.
Lý Nhân Phong gặp được hai người, cộng thêm anh, được ba người,
ba người cố chấp giống nhau, giữa bọn họ sẽ có kết cục như thế nào đây?
Anh đột nhiên kích động bật cười, trái tim khổ sở không thôi, người
bên đầu điện thoại kia hình như yên lặng một hồi lâu, đợi đến khi anh sắp
không nhịn được thì người đàn ông bên kia lên tiếng, “Ừ.”
“Chỗ cũ, bảy giờ tối.” Lý Nhân Phong nói.