thôi, khi hắn có gan đâm chết vợ con thì hắn có kiêng gì cái cổ của người
khác nữa?
Lý Kiến nghĩ ngợi một lúc rồi bảo cứ về rồi ông liệu. Ông liệu nghĩa
là ông che đậy cái án của hắn cho không ai biết và mỗi lần có trát về nhắc,
ông lại khai rằng: vẫn chưa có tên Chức về.
Thế là hắn nghiễm nhiên sống ở ngay chính giữa quê hương hắn. Và
bây giờ người ta thấy vợ hắn rất chính chuyên mà lại trung thành, chị chăm
chỉ làm ăn để nuôi hắn.
Những ông trưởng, ông phó tự nhiên nghĩ bụng rằng: người ta có
chồng rồi mà còn chàng màng thì phải tội; ai cũng sinh ra tử tế cả chỉ trừ
anh Binh, bởi vì Chức bây giờ lại rất mực ngang ngược.
Hắn ăn vườn đấy, nhưng chẳng nộp thuế cho ai. Thúc hắn thì hắn chửi,
cắm vườn hắn thì hắn chém, sinh chuyện với hắn thì chính lý trưởng làng
có lỗi bởi vì cố ý ẩn lậu hắn là một tên can phạm. Ấy thế mà hắn cũng chưa
vừa lòng đâu. Một hôm, không hiểu nghĩ ngợi thế nào, hắn vác dao đến bảo
thẳng vào mặt lý Kiến rằng:
- Hồi tôi còn tại ngũ, tôi gửi về nhà có trăm. Không biết vợ tôi nó tiêu
pha gì hay cho trai mà không còn một đồng nào cả. Tôi hỏi nó thì nó bảo: ở
nhà đàn bà con gái một mình, không dám giữ tiền, được đồng nào mang gửi
ông lý cả. Tôi sợ nó bịa ra nên đã trói sẵn nó ở nhà. Bây giờ tôi đến thưa
với ông, tính toán xem được bao nhiêu cho đem về nuôi cháu. Thiếu một
đồng thì tôi không để yên cho chúng nó.
Lý Kiến hiểu rằng: “chúng nó” đây có thể gồm cả ông. Ông cười nhạt
bảo rằng:
- Thế này này, anh Binh ạ: chị ấy gửi tôi thì quả là không có...
Hắn trợn mắt lên quát: