CHÍ PHÈO - Trang 11

Thì ra nó vượt ngục và về đây nhờ ông lý một cái thẻ mang tên một

người lương thiện và một trăm đồng bạc để trốn đi. Nó lại bảo: nghe nó thì
nó đi biệt, mà không nghe thì nó đâm chết, rồi muốn ra sao thì ra; còn
muốn sống với vợ con thì nghe nó.

Lẽ tất nhiên là lý Kiến nghe, năm Thọ đi phen ấy là mất tăm, cũng

không bao giờ về nữa thật. Nhưng thói đời, tre già măng mọc, có bao giờ
hết những thằng du côn?

Năm Thọ vừa đi, lại có binh Chức ở đâu lần về. Mà thằng này lúc nó

còn ở nhà, nào nó có ngạo ngược gì cho cam!

Người ta đã phải gọi hắn là cục đất. Ai bảo làm sao thì ư hữ làm vậy,

mới quát một tiếng thì đã đái cả ra quần, thuế bổ một đồng thì đóng quá
hai, đến nỗi có con vợ hay hay mắt, bị người ta ghẹo cũng chỉ im im rồi về
nhà hành vợ chứ chẳng dám ho he gì, thế đấy: cái nghề đời hiền quá cũng
hoá ngu, ở đâu chứ ở đất này đã ngu, đã nhịn thì chúng nó ấn cho đến
không còn ngóc đầu lên được.

Hắn làm thì làm cật lực mà quanh năm vẫn nghèo rớt mồng tơi; chỉ vì

một miếng cũng không giữ được mà ăn; đứa nào nó vớ nó cũng xoay, mà
đứa nào xoay thì cũng chịu. Sau cùng bực quá, hắn ra đi lính. Lại càng
thêm tội!

Không bực còn được vợ, tuy rằng thỉnh thoảng có bị sấy sớt ra ngoài,

những vẫn là vợ mình. Bực thì hoá ra mất vợ. Bởi vì chị vợ ở nhà còn trẻ,
mới hai con, cái mắt sắc như dao lại hồng hồng đôi má, bỗng nhiên sinh ra
vắng chồng, của ngon trờ trờ ngay trước mắt, ai mà chịu được?

Nhà chị Binh ở gần đường. Ông phó đi đánh bạc ban đêm về cũng tạt

vào; anh trương tuần đi tuần cũng tạt vào; anh hàng xóm cũng mò sang,
thậm chí đến cái thằng hương Điền, đầu hai thứ tóc, già đời làm đầy tớ cho
các ông lý trưởng, cũng mon men vào gạ gẫm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.