sớm. Cụ vẫn bảo lý Cường như thế đấy. Vũ dũng như hắn mà làm lý trưởng
là nhờ có cụ. Cụ mà chết đi rồi, “chúng nó” lại không cho ăn bùn.
Tiếng vậy, làm tổng lý không phải việc dễ.
Ở cái làng này, dân quá hai nghìn, xa phủ xa tỉnh, kể ăn thì cũng dễ ăn
nhưng không phải hễ mà làm lý trưởng thì cứ việc ngồi mà khoét.
Hồi năm nọ, một thầy địa lý qua đây có bảo đất làng này vào cái thế
“quần ngư tranh thực”, vì thế mà bọn đàn anh chỉ là một đàn cá tranh mồi.
Mồi thì ngon đấy, nhưng mà năm bè bảy mối, bè nào cũng muốn ăn.
Ngoài mặt tử tế với nhau, nhưng thật ra trong bụng lúc nào cũng muốn
cho nhau lụn bại để cưỡi lên đầu lên cổ. Ngay thằng Chí Phèo này đến đây
sinh sự biết đâu lại không có thằng nào ẩy đến? Nếu cụ không chịu nhịn,
làm cho to chuyện có khi tốn tiền.
Cái nghề quan bám thằng có tóc ai bám thằng trọc đầu? Bỏ tù nó thì
dễ rồi; nhưng bỏ tù nó cũng có ngày nó được ra, liệu lúc ấy nó có để mình
yên không chứ? Cụ phải cái vụ thằng năm Thọ, mãi đến giờ vẫn chưa quên.
Năm Thọ vốn là một thằng đầu bò đầu bướu.
Hồi ấy, bá Kiến mới ra làm lý trưởng, nó hình như kình nhau với lão
ra mặt; lý Kiến muốn trị nhưng chưa có dịp.
Được ít lâu, hắn can dự vào một vụ cướp bị bắt giam; lý Kiến ngấm
ngầm vận động cho vào tù. Vẫn tưởng một người vai vế như năm Thọ mà
thất cơ lỡ vận đến nỗi tội tù làm gì còn dám vác mặt mo về làng? Lý Kiến
mừng thầm rằng đã nhổ được cây đinh trước mắt.
Nào ngờ một buổi tối lý Kiến đang ngồi một mình soạn giấy má thì
năm Thọ vác dao xộc vào. Nó đứng chặn lấy cửa và bảo: nếu kêu lên một
tiếng thì đâm chết liền.