đòi cho tôi, đòi được tự nhiên có vườn.
Ðội Tảo là một tay vai vế trong làng. Vây cánh ông ta mạnh, vẫn kình
nhau với nhà cụ bá mà cụ bá thường phải chịu bởi hắn là cựu binh, lương
hưu trí nhiều, quen thuộc nhiều, lại ăn nói giỏi. Hắn vay cụ bá năm mươi
đồng đã từ lâu, bây giờ đột nhiên trở mặt vỗ tuột, lấy cớ rằng số tiền ấy tính
vào món tiền chè lý Cường ra làm lý trưởng chưa tạ hắn.
Cụ bá tức như chọc họng, nhưng chưa biết làm thế nào, bởi vì thằng
binh Chức, đầy tớ chân tay của cụ, khả dĩ đương đầu với hắn được, chết
năm ngoái rồi. Bây giờ cụ mới lại gặp được Chí Phèo, có thể thay cho binh
Chức. Cụ thử nói khích xem sao. Nếu nó trị được đội Tảo thì tốt lắm. Nếu
nó bị đội Tảo trị thì cụ cũng chẳng thiệt gì, đằng nào cũng có lợi cho cụ cả.
Chí Phèo nhận ngay! Hắn tức khắc đến nhà đội Tảo, và cất tiếng chửi
ngay từ đầu ngõ. Giá gặp phải hôm khác, thì có án mạng lắm: đội Tảo cũng
có thể đâm chém được, chưa bao giờ chịu hàng trước cuộc giao tranh.
Nhưng phúc đời cho hắn, hay là cho Chí Phèo, hôm ấy hắn ốm liệt
giường, không sao nhắc mình dậy được, có lẽ hắn cũng không biết Chí
Phèo chửi hắn. Vợ hắn, thấy Chí Phèo thở ra mùi rượu, và biết rõ đầu đuôi
món nợ, lấy năm mươi đồng giấu chồng đưa cho người nhà đi theo Chí
Phèo.
Đàn bà vốn chuộng hoà bình; họ muốn yên chuyện thì thôi, gai ngạnh
làm gì cho sinh sự. Vả lại, bà đội cũng nghĩ rằng: chồng mình đang ốm...
chồng mình có nợ người ta hẳn hoi... Và năm chục đồng bạc đối với nhà
mình là mấy, lôi thôi lại chả tốn đến ba lần năm chục đồng!
Vì thế, Chí Phèo mới được vênh vênh ra về; hắn thấy hắn oai thêm bậc
nữa. Hắn tự đắc: “anh hùng làng này cóc có thằng nào bằng ta!”. Cụ bá
thấy mình thắng bên địch mà không cần đến hội đồng làm biên bản xem
chừng thích chí. Cụ đưa luôn cho anh đầy tớ chân tay mới luôn năm đồng.