CHỈ THUỘC VỀ ANH - Trang 135

Anh nhìn lướt nàng rồi lại chăm chú dõi mắt vào con đường tối tăm phía

trước. "Tại sao không?"

"Dừng lại và cho tôi ra ngoài," nàng nói thay vì trả lời câu hỏi của anh.

Làm sao nàng có thể giải thích cho mọi người, hay giải thích riêng với một
mình Nick, rằng ở đó nàng không thể thở nổi nữa? Cứ hệt như Henry đã
chẹt chân lên cổ họng nàng, và nàng không thể hít không khí vào sâu trong
phổi. Làm sao nàng có thể giải thích cho Nick rằng nàng đã trông chờ gần
hết cả cuộc đời để thoát khỏi Henry, nhưng bây giờ nàng biết rằng ngày đó
sẽ không bao giờ đến? Làm sao nàng có thể giải thích rằng đó là cách mà
nàng cuối cùng cũng dùng để phản kháng? Anh có thể sẽ cười nhạo nàng
và nghĩ rằng nàng thật trẻ con, giống như Henry và mẹ của nàng. Nàng biết
rằng mình thật khờ khạo và nàng ghét điều đó. Đôi mắt nàng bắt đầu ngấn
nước, và nàng quay đi. Ý nghĩ khóc như một đứa trẻ trước mặt Nick khiến
nàng hoảng kinh. "Cứ cho tôi ra khỏi đây."

Thay vì dừng lại, anh rẽ chiếc Mustang vào con đường dẫn tới nhà

Delaney. Con đường phía trước ánh đèn pha giống như một ống mực đặc,
với những cây thông cao vút phủ bóng và chỉ được chiếu sáng bởi ánh phản
quang của vạch phân cách nơi tim đường.

"Nếu anh đưa tôi về nhà, tôi sẽ lại bỏ đi."

"Em đang khóc đấy à?"

"Không," nàng nói dối, cố gắng mở to mắt, hy vọng gió sẽ thổi mạnh và

hong khô chúng.

"Em làm gì với bọn Finley thế?"

Nàng thoáng liếc anh, khuôn mặt của anh sáng lên trong ánh đèn màu

vàng nơi bảng đồng hồ. "Tìm một cái gì đó để làm."

"Hai thằng đó đều tồi tệ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.