CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 106

thể cố nén, hơn nữa còn có Minh Dạ giúp nàng sưởi ấm, nhưng nàng cũng
không thể để hắn trực tiếp đưa nàng trở về phòng, bởi vì rất nguy hiểm. Mà
từ cửa Vương phủ đến nơi đây cũng là một đoạn đường dài, đối với Lãnh
Thanh Nghiên giờ phút này mà nói, quả thực so với con đường xuống
hoàng tuyền còn khó đi hơn, hiện tại, cả người đều lâm vào hôn
mê.Thương Diễm Túc đột nhiên có cảm giác bồn chồn khó tả, có điểm
không thể tĩnh tâm để tiếp tục xem sách, cảm giác này đối với hắn mà nói
từ trước tới nay là lần đầu tiên, không khỏi buông quyển sách trên tay, nhíu
mày trầm tư.Sau một lúc lâu, đột nhiên đứng lên, đi ra thư phòng sau đó
liền đi thẳng về phía phòng ngủ của bọn họ, vào nhũng lúc bình thường,
nàng ngoại trừ ở trong sân đi lại một chút, thời gian còn lại nàng đều ở
trong phòng, im lặng tuân lệnh khiến hắn giận sôi.“Rầm!” Cửa phòng bị
đẩy ra, Thương Diễm Túc sải bước đi đến, ánh mắt quét khắp phòng một
lượt, khi nhìn thấy chăn bông thật dày trên giường, không khỏi cả kinh, sau
đó bước nhanh tới phía trước.“Nghiên nhi?” Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng bệch lộ ra bên ngoài, Thương Diễm Túc tâm đột nhiên hung hăng run
rẩy vài cái, vội vàng đưa tay muốn đem nàng ôm lấy. Làm sao vậy? Rốt
cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng khi tay hắn vừa mới chạm đến hai má
của nàng, liền nhịn không được run rẩy, thật sự rất lạnh!Lãnh Thanh
Nghiên hoàn toàn đắm chìm bên trong băng lãnh, sớm đã không thể phân
biệt rõ bên ngoài đang là tình huống gì, hoặc là nói hiện tại nàng đang ở
trong tình huống gì, sau đó đột nhiên cảm giác bên cạnh dường như có một
vật thể ấm áp, thậm chí từ trên mặt còn truyền đến một chút hơi ấm. Một
chút ấm áp như vậy, đối với nàng giờ phút này mà nói, giống như người sắp
chết chìm vớ được một cây cứu mạng vậy, không một chút do dự, nàng
hướng tới vật thể ấm áp kia lại gần, đồng thời cũng vươn cánh tay, dường
như muốn nắm lấy cái gì. Cảm giác được bàn tay nắm lấy hắn lạnh như
băng, còn có thân thể đang vô ý thức tiến lại phía mình kia, Thương Diễm
Túc lòng quặn đau, giờ phút này độ ấm ở tay nàng, sớm đã không còn trong
phạm vi của người thường. Dùng sức nắm chặt tay nàng, đồng thời vươn
tay ôm nàng vào trong ngực, “Nghiên nhi, nàng làm sao vậy?”Sau một lúc
lâu mới đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng hướng về phía bên ngoài hô:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.