CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 172

bản chính là do ngươi hạ độc nàng?” “Việc này không liên quan tới ngươi,
tốt nhất Dung phi nương nương vẫn không cần phải lo, còn nữa, ta cũng sẽ
không cho phép ngươi giải độc cho nàng, ai biết sau khi ngươi giải độc
xong, ngươi sẽ không hạ một loại độc khác lên người nàng!” Nói xong,
Thương Diễm Túc xoay người bước đi, trúng độc, hóa ra nàng bị trúng độc
sao? Như vậy nguyên nhân ngày đó cũng là do trúng độc hay sao? Nghĩ
vậy, Thương Diễm Túc không khỏi thương tâm, cảm giác đau đớn tràn
ngập toàn ngực. Hắn hiện tại, thầm nghĩ nhanh chút tìm được nàng, muốn ở
bên cạnh nàng. Về phần Ưng Dung Kiều, phản ứng của nàng, hoặc là nàng
suy nghĩ như thế nào, đối với hắn thì có quan hệ gì đâu? Trơ mắt nhìn bóng
dáng của Thương Diễm Túc biến mất ở trước mắt mình, sau một lúc lâu
Ưng Dung Kiều mới có phản ứng, hướng về phía hắn vừa rời đi dậm chân
bất mãn mắng: “Chết tiệt, ngươi coi bản công chúa là người nào?” Có điều,
đối với loại chuyện mà Thương Diễm Túc vừa nói, kỳ thật nàng thật đúng
là có làm, nhưng không phải chỉ một hai lần mà thôi. Ánh mắt trời sinh đã
yêu mị híp lại nhìn, mà giờ phút này, ngoài yêu mị ra, còn có một tia tinh
quang, nhìn về phương hướng mà Thương Diễm Túc đã rời đi, lắc mình
biến mất khỏi chỗ đứng, đợi đến khi xuất hiện lại, thì đã cách chỗ cũ
khoảng mười thước. Nơi này là nơi hẻo lánh nhất trong hoàng cung, so với
lãnh cung dường như còn hẻo lánh hơn, Lãnh Thanh Nghiên cắn chặt hàm
răng chấp nhận cảm giác băng hỏa trong thân thể, thân thể đã lạnh như
băng nhưng đồng thời cũng lại nóng như lửa, loại cảm giác này có thể
khiến cho người ta bị điên đã giằng co không biết bao lâu, nàng không biết,
chỉ là cảm thấy, dường như đã trải qua mấy đời rồi. Trên người lại ngấm ra
một tia máu tươi, quần áo của nàng đều đã bị nhuộm thành màu phấn hồng,
thậm chí trên mặt, cũng chảy ra mồ hôi cùng máu, dưới ánh trăng mông
lung, có vẻ như qủy dị cùng yêu diễm. Minh Dạ nhếch môi, ở phía sau
chống đỡ lấy thân thể của nàng, vận công che chở tâm mạch của nàng, bên
dưới hắc bào để lộ ra ánh mắt rét lạnh, xuyên qua không gian nhìn về
phương hướng Mộc gia. Trần Nhiên mặt trầm như nước, trong mắt lóe ra
lành lạnh hàn quang, mà động tác trên tay cũng không ngừng nghỉ, trên
người Lãnh Thanh Nghiên đã bị hắn đâm đầy ngân châm, tay hắn nhanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.