CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 309

Diễm Túc cũng không nói thêm gì, nhận lấy bình sứ trên tay nàng, cẩn thận
cất đi, sau đó không chút do dự xoay người liền ly khai. Ưng Dung Kiều
ngơ ngác nhìn con người hoàn mĩ, lại tản một cỗ khí tuyệt tình, hung hăng
dậm chân, nói: “Quả nhiên là xú nam nhân một chút cũng không biết thế
nào là phong tình, thế nhưng lại không nhìn ra mị lực của bản công chúa,
chờ đó, bản công chúa nhất định phải câu dẫn được ngươi!” Nhưng cũng
không có ai đáp lại lời của nàng, sau một lúc lâu sau, đột nhiên khẽ thở dài,
nhìn về phía Thương Diễm Túc vừa li khai, vẻ mặt phức tạp. Bên trong Lạc
Vương phủ, một nha hoàn hướng về phía cửa phòng đang được canh giữ
nghiêm ngặt đi tới, còn chưa có đến gần nơi đó đã bị thủ vệ canh cửa ngăn
cản lại, “Đang làm gì?” Đối mặt với bốn vị nam tử lãnh khốc vô tình không
chút thay đổi này, nha hoàn này co rúm lại một chút, sợ hãi lui về phía sau
từng bước, vội vàng hành lễ nói: “Nô. . . Nô tỳ mang cơm tới cho Vương
phi”. Một gã hắc y nhân đó cúi đầu nhìn lồng cơm trong tay nha hoàn này,
đưa tay mở ra kiểm tra một chút, sau đó mới cung kính gõ cửa phòng, nói:
“Vương phi, nên dùng bữa”. “Lấy tiến vào”. Nghe vậy mới ý bảo nha hoàn
kia tiến vào, nha hoàn kia cẩn thận đi qua giữa bọn họ, vẻ mặt sợ hãi, thậm
chí bàn tay còn run run, trên người bốn người này đều phát ra sát khí lạnh
như băng, quả thật là rất dọa người. Sau khi tiến vào bên trong phòng, nha
hoàn kia mới nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn chung quanh, lặng yên đánh
giá căn phòng này, hoàn toàn đã không còn nửa điểm nao núng như vừa rồi
. Lãnh Thanh Nghiên ngồi ở bên cạnh bàn, chống má đánh giá nha hoàn
này, nhẹ giọng hỏi: “Xem đủ chưa ?” Nghe vậy mới đưa tầm mắt chuyển
đến trên người Lãnh Thanh Nghiên, đưa lưng về phía cửa phòng rồi làm
mặt quỉ với nàng, chậm rì rì đi đến bên cạnh bàn, đem toàn bộ thức ăn
trong lồng cơm lấy ra, nói: “Vương phi, đây là ngọ thiện của ngài”. Trong
khi nói chuyện, thừa dịp lấy bát đũa ra liền nhét một mẩu giấy vào trong tay
nàng, cũng hướng về phía nàng trừng mắt lên nhìn . Đem mẩu giấy kia giấu
vào bên trong ống tay áo, nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, tùy ý nói: “Ngươi
có thể đi xuống”. “Dạ, nô tỳ cáo lui!” Sau khi lui về đến cửa, biểu tình trên
mặt nàng cũng đã khôi phục lại là một nha hoàn nao núng như vừa rồi, mở
cửa ra sau đó thoáng ngẩng đầu, khẽ đảo mắt nhìn bốn vị hắc y nhân này, rõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.