CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 344

hắn ức hiếp con?” Lãnh Thanh Nghiên nhíu mày lại, trong mắt hiện lên một
tia nguy hiểm. Tiểu tử kia đột nhiên sợ run cả người, vội vàng lắc đầu nói:
“Không có đâu, Vương gia phụ thân đều không có nhìn thấy người ta,
nhưng mà người ta nhìn thấy người đánh nhau cùng người khác, bởi vì
người kia xông vào căn phòng mà mẹ đã từng ở, còn quấy rầy Vương gia
phụ thân đến tế mẹ, cho nên Vương gia phụ thân mới muốn giết người kia”.
Trong mắt hiện lên một tia hào quang, nhưng ngoài mặt lại vẫn bình tĩnh
như cũ, mỉm cười hỏi: “Không xảy ra chuyện gì nữa chứ? Con làm như thế
nào mà tiến vào được Vương phủ? Sau đó lại làm như thế nào mà ra khỏi
đó được?” Nghe vậy, ánh mắt tiểu tử kia cong cong lên, cười đến mức
không biết có bao nhiêu là đắc ý, nói: “Lão quản gia gia kia thật là ngốc
nha, người ta chỉ tùy tiện tìm đại một lí do mà ông ấy liền tin ngay, ai, cái
này cũng thật là không có biện pháp nha, ai bảo bộ dạng người ta đáng yêu
như vậy khiến cho người gặp người thích chứ…” Lãnh Thanh Nghiên
không nói gì nhìn hắn, nghĩ, nó rốt cuộc là giống ai? Sao lại có thể luôn tự
kỷ như vậy? Nhóc con kia cũng không có nhìn ánh mắt của mẹ, tiếp tục
nói: “Sau đó, con đã đi đến căn phòng mà mẹ đã từng ở, muốn đến xem
một lát, nhưng lát sau Vương gia phụ thân cũng đã lại đến, thiếu chút nữa
đã bị phát hiện, thật sự là nguy hiểm thật. May mắn người ta thông minh,
vừa đúng lúc lại chui nhanh xuống gầm giường, sau đó lại thừa dịp Vương
gia phụ thân đánh nhau với hắc y nhân kia liền chạy nhanh ra, vừa vặn nhìn
thấy một cái lỗ chó, sau đó con liền chui vào đó mà đi ra”. Chui xuống gầm
giường, sau đó lại chui qua lỗ chó đi ra, loại chuyện này mà nó lại có thể
nói một cách dào dạt đắc ý như vậy sao? Lãnh Thanh Nghiên giật giật khóe
miệng, nàng phát hiện, hình như con trai của nàng có điểm tự kỷ thái quá.
Đột nhiên nhu nhu ánh mắt, nhào vào trong lòng Lãnh Thanh Nghiên, nỉ
non nói: “Mẹ, thật buồn ngủ nha!” Nhẹ vỗ về hai má hắn, ôn nhu nói: “Tắm
rửa xong rồi hãy ngủ”. “A, mẹ giúp cục cưng tắm rửa “. “Được “. Ôm hắn
đứng lên, mà tiểu tử kia cũng đã nằm ghé trên vai nàng, khép hờ ánh mắt,
nhẹ giọng nỉ non nói: “Mẹ, Vương gia phụ thân rất nhớ người”. Bước chân
dừng lại, hỏi: “Vì sao nói như vậy?” “Bởi vì, con nghe thấy Vương gia phụ
thân nói chuyện với mẹ a, nói là không bao lâu nữa, ngài ấy sẽ đi tìm người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.