CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 346

như đối chuyện này thực kiêu ngạo?” “Lại còn phải nói? Tiểu tử kia mới có
bao nhiêu tuổi nha, vậy mà lại đem toàn bộ kinh thành biến thành gà bay
chó sủa, hì hì, thật không hổ là con nuôi của ta! Nhưng mà, tiểu tử kia rốt
cuộc đã gây ra chuyện gì nhỉ? Thế nhưng lại đem Lạc Vương phủ đều nháo
loạn cả lên.” Lãnh Thanh Nghiên chống má đem tầm mắt chuyển ra bên
ngoài cửa sổ, thần sắc bình tĩnh, ngữ khí bình thản, lại cố tình lộ ra kiêu
ngạo tận trời, lạnh nhạt nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chính là
không cẩn thận trà trộn vào vương phủ, sau đó đem tế phẩm của Thương
Diễm Túc dùng để tế ta trộm ra, ngươi cũng biết, ngày hôm qua là ngày giỗ
của ta”. Há miệng thở dốc, Lâm Duyệt Tâm phát hiện mình so với nữ tử
trước mắt này, nàng trong quả thực là còn thua kém rất nhiều. Tiểu tử kia
nhô đầu ra khỏi từ trong đám người kia, nhìn những người bên ngoài đang
đi tìm một tiểu hài tử, vô tội chớp chớp ánh mắt, đang muốn muốn lui về
phía sau, trong đám người phía sau đột nhiên lại có một trận xôn xao, đột
nhiên hắn không chút khách khí bị đẩy ra ngoài, nặng nề mà ngã xuống đất
. Hắn muốn quay đầu lại mắng chửi người, chẳng lẽ các ngươi không thấy
được nơi này có một tiểu soái ca đáng yêu như vậy hay sao? Dám làm cho
ta té ngã, thái dương công công đều xem thường các ngươi! (thái dương
công công: ông mặt trời) Nhưng khi hắn quay đầu lại, cũng là trợn tròn
mắt, bởi vì phía sau lưng hắn trống rỗng không có nửa thân ảnh, quay lại
nhìn con đường kia, trong lòng tiểu tử kia “lộp bộp” rơi xuống, không tốt,
Vương gia phụ thân đã tự mình tìm tới cửa rồi ! Thương Diễm Túc ánh mắt
híp lại, lạnh lùng nhìn nhóc con trước mắt, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt
của hắn, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên cảm giác quen thuộc, nhất là
khi nhìn thấy ánh mắt kia của hắn, nhưng hắn hoàn toàn không nhớ ra là đã
từng gặp nó ở đâu. Quản gia liền đi theo phía sau Thương Diễm Túc, thời
điểm nhìn thấy đứa nhóc chỉ khẽ thở dài, lại cũng chỉ có thể cho nó một cái
biểu tình bất lực. “Là nó sao?” “Bẩm Vương gia, đúng vậy, hôm qua lão nô
chính là đã dẫn nó vào trong Vương phủ “. Thương Diễm Túc gật đầu, sau
đó liền bước tới trước mặt tiểu tử kia, đưa tay kéo hắn từ trên mặt đất lên,
lạnh lùng nhìn nó, nói: “Ngày hôm qua ngươi đã lấy đi cái gì đó phải
không?” Tiểu tử kia chớp chớp ánh mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Thương Diễm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.