nhiêu đêm khuya mộng tưởng, khung cảnh vẫn như trước, nhưng lại thiếu
mất người bên gối, tâm can như bị xé rách đau đớn, bao nhiêu lần kêu gọi
thâm tình, nhưng cũng không có người đáp lại, tâm lạnh như băng. “Nghiên
nhi. . .” Tâm tình hắn giờ phút này, ngay cả hắn cũng không biết biểu đạt
như thế nào, lại càng không biết dùng ngôn từ gì để miêu tả hết, chỉ biết trơ
mắt nhìn thân ảnh trước mắt, hai má lúm đồng tiền kia, như si như say. Ôm
con trai bảo bối, chậm dãi đứng lên từ nóc nhà, nhìn phía dưới một đám
người đông nghìn nghịt, khẽ nhíu đôi mày,sau đó liền xoay người nhảy
xuống khỏi nóc nhà vào bên trong. Thương Diễm Túc tâm hung hăng tê
rần, rốt cục cũng có phản ứng lại, không nói hai lời liền phi thân lên trên
nóc nhà, trong giây lát cũng đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Vừa
nhảy xuống nóc nhà, Thương Diễm Túc thoáng dừng lại một chút, nhìn
người đứng trước mặt hắn kia, có chút không dám tin, cảm giác mất mát
trong tim lập tức được thay thế bởi sự vui mừng như điên. Mân mê cái
miệng nhỏ nhắn, đưa mắt nhìn bốn phía cũng không có thấy ai, nhẹ giọng
nói: “Ta chỉ là không thích bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm mà
thôi”. Thương Diễm Túc kích động một hồi, kìm lòng không được mà
muốn tiến lên, nhưng cũng chỉ mới lại gần được có vài bước, Lãnh Thanh
Nghiên lại đột nhiên đưa tay chắn hắn ra xa, “Đứng lại, ai cho phép ngươi
tới gần ta?” “Nghiên nhi?” Hắn vốn cũng không lo lắng vì sao nàng lại xuất
hiện ở nơi này, hắn chỉ biết là, Nghiên nhi của hắn đã lại xuất hiện trước
mặt hắn, mà hắn, cuối cùng lại có thể nhìn thấy nàng. Nhưng là, chỉ cách
nhau một cánh tay như vậy, tại sao hắn lại có cảm giác xa xôi như vậy?
Tiểu tử kia ngẩng đầu lên từ trên vai Lãnh Thanh Nghiên, vẻ mặt vui sướng
khi người khác gặp họa nhìn Thương Diễm Túc, hừ hừ vài tiếng, nói: “Ai
bảo người ức hiếp người ta? Hiện tại mẹ không cần người cũng rất tốt rồi!”
Thương Diễm Túc rốt cục cũng chú ý nhìn đến tiểu tử kia vẫn luôn nằm
trong lòng Nghiên nhi, ánh mắt híp lại nhìn, vừa rồi vì sao thế nhưng hắn
lại không có phát hiện? Tiểu tử này, rõ ràng chính là con hắn! Hơn nữa,rốt
cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Lãnh Thanh Nghiên đem tiểu tử kia ôm
vào trong lòng, nhìn hắn khẽ nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Ngươi nhìn
cái gì vậy? Đây cũng không phải là con của ngươi !” “Không phải con ta?