CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 374

đầu gậy trúc còn buộc một sợi dây, đầu sợi dây nhỏ còn gắn một lưỡi câu,
trên đó còn gắn một sợi mì.

Thương Diễm Túc dừng lại bên cạnh cây đại thụ, vẻ mặt mỉm cười

nhìn tiểu tử kia, sau đó đi đến bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, đưa mắt nhìn
về phía lưỡi câu đang ở trong nước.

“Cục cưng, hôm nay con câu được mấy con cá rồi?”

Tiểu tử kia ngay cả đầu cũng không quay lại, vẫn gắt gao nhìn chằm

chằm chú cá đã bơi đến bên cạnh lưỡi câu, con cá đang có ý đồ ăn miếng
mồi được dính trên lưỡi câu kia. Mấy con cá nơi này thật ngốc, như thế nào
lại không biết sợ người a, bình thường chỉ cần có đồ ăn liền bơi đến ăn luôn
sao.

Khóe miệng Thương Diễm Túc hiện lên một tia cười ác ý, bấm tay

bắn ra, một đạo kình khí liền bắn vào bên trong ao cá, ngay sau đó toàn bộ
cá đều tản đi.

Tiểu tử kia mở to hai mắt nhìn, sau đó ngẩng đầu lên vẻ mặt bất mãn

nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Phụ thân người làm gì mà đuổi hết cá đi
rồi?”

Thương Diễm Túc hảo vô tội nhìn hắn, nói: “Phụ thân cũng chỉ ngồi ở

đây thôi, cái gì cũng đều không có làm a”.

Ánh mắt híp lại nhìn, mang theo nhiều điểm hào quang lóe ra, vẻ mặt

kia động tác kia, nói không nên lời giống với Thương Diễm Túc, phồng má
lên lạnh lùng nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Phụ thân người thật là xấu xa,
con cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi, người không lừa được con đâu!”

“Con không phải tiểu hài tử ba tuổi?” Thương Diễm Túc cười đến

thực sáng lạn, xem ra tiểu tử kia trong mắt cũng thật là kiêu ngạo đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.