CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 394

Trên mặt Thương Diễm Hách vẫn tươi cười sáng lạn, chỉ là có chút

cứng ngắc, chớp chớp mắt nhìn hai người đang cười nguy hiểm ngồi ở phía
trên kia, sau đó cứng ngắc quay đầu nhìn về phía quản gia đang hành lễ kia,
hỏi: “Quản gia, ngươi đang hành lễ với ai a?”

Cũng không có đợi quản gia trả lời, Thương Diễm Hách bỗng nhảy

dựng lên, đưa tay đem tiểu tử kia kéo về trước mặt, trừng to mắt còn thật sự
nghiêm túc cẩn thận nhìn nó, khóe miệng nhẹ nhàng mà run rẩy vài cái.

“Tiểu… Tiểu vương gia? Chẳng lẽ, tiểu tử này là cháu cảu bổn

vương?”

Tiểu tử kia lạnh lùng nhìn hắn, lạnh lùng quay đầu đi hừ lạnh, nói:

“Bản mỹ nam cũng không có thúc thúc ngốc như ngươi vậy!”

Tiểu quỷ này vì sao lại đáng đánh đòn như vậy? Đây là suy nghĩ đầu

tiên nảy ra trong đầu Thương Diễm Hách, sau đó vẻ mặt đột nhiên tươi
cười, nhẹ nhàng đặt hắn xuống đất, đưa tay giúp nó sửa sang lại quần áo
trên người có chút hỗn độn, cười tủm tỉm nói: “Thật không hổ là cháu của
bổn vương a, quả nhiên là có bản chất để mê đảo ngàn vạn nữ tử”.

Tiểu tử kia khinh thường liếc nhìn hắn một cái, sau đó liền xoay

người, trực tiếp hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên mà chạy đến, ủy khuất
cong cong cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Mẹ, người không cần cục cưng sao?”

Đột nhiên từ bên cạnh một bàn tay đưa ra, liền ôm nó qua đó, ngay sau

đó nó liền rơi vào một cái ôm to lớn ấm áp, từ đỉnh đầu truyền đến thanh
âm của phụ thân: “Lại đây con, phụ thân ôm một cái”.

Trên mặt tiểu tử kia nhất thời lộ ra thần sắc không vui, sau đó lại giống

nhưu bạch tuộc bám dính lấy người của phụ thân, cười tủm tỉm nói: “Phụ
thân, ngày hôm qua người cùng mẹ đi làm gì a? Vì sao lại bỏ cục cưng một
mình a?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.