Trong lòng Sử Vân Kiều có chút sợ, nhưng mắt thấy đã sắp thành
công, nàng lập tức cưỡng chế lạnh lẽo trong lòng, cẩn thận tới gần bên
người Thương Diễm Túc, đồng thời đưa tay nhẹ nhàng cởi đai lưng.
Quần áo chảy xuống, Thương Diễm Túc đột nhiên nhắm mắt nhanh
lại, động tác trên tay cũng dùng sức, bởi vì bên trong quần áo Sử Vân Kiều,
một mảnh cảnh xuân, nàng thế nhưng lại không có mặc quần áo bên trong.
“Vương gia, nhiều năm như vậy, ngài vẫn chẳng quan tâm đến Vân
Kiều, Vân Kiều tuy rằng ủy khuất trong lòng, nhưng cũng an phận thủ
thường, không dám quấy rầy Vương gia, nhưng mà, ngài hiện tại lại muốn
đuổi ta đi, Vân Kiều thực sự không muốn, chỉ có ra hạ sách này. Chỉ cần
Vân Kiều chân chính trở thành nữ nhân của Vương gia, Vương gia tự nhiên
sẽ không lại đem Vân Kiều đuổi đi, đúng hay không?”
Thương Diễm Túc vẫn như cũ nhắm chặt mắt lại, trong lòng đã muốn
dấy lên sát khí đầy trời, nhưng thanh âm mềm mại tận xương của Sử Vân
Kiều đều rơi vào trong tai hắn, cùng với hiệu lực của thuốc trong cơ thể hắn
hỗ trợ lẫn nhau, cũng đã trở thành mị dược mãnh liệt nhất, làm hắn khó có
thể tự động điều khiển được.
Bắt buộc chính mình bình tĩnh, vận chuyện công lực toàn thân áp chế
hiệu quả của thuốc kia, lại ngồi ở trên ghế không dám có chút nhúc nhích.
Đáng chết, đây rốt cuộc là thuốc gì, vì sao dược tính có thể mạnh như
vậy? Bằng công lực của hắn, thế nhưng lại không thể áp chế cảm giác.
Sử Vân Kiều chạy đến bên người hắn, nhưng nàng còn không dám
đụng vào người Thương Diễm Túc, chính là yếu ớt nói: “Vương gia, người
cũng biết, khi ánh mắt Vân Kiều lần đầu tiên nhìn thấy người, cũng đã yêu
thương người thật sâu. Vân Kiều không dám yêu cầu gì xa vời, chỉ hy vọng
có thể ở bên cạnh Vương gia, chẳng mong được lọt vào mắt xanh của
Vương gia, chỉ cần Vương gia có thể đem một phần ngàn tình yêu đối với