Thấy Ngọc Liễn Tiêu cũng không có lập tức đáp ứng, mà đem ánh mắt
tìm tòi nghiên cứu ở trên thân thể của nàng không ngừng nhìn quét, Lãnh
Thanh Nghiên vẫn đứng đó cười yếu ớt, nhìn nàng hỏi: “Không biết Ngọc
nguyên soái suy nghĩ như thế nào? Đương nhiên, nếu như ngươi không
đồng ý, cũng không quan hệ, dù sao hiện tại Ngọc nguyên soái chỉ mang
vài người xâm nhập vào nơi này, nếu chúng ta muốn bắt ngươi lại, ngươi có
muốn đào thoát cũng không thể”.
“Ngươi là uy hiếp bổn soái?”
“Như vậy thì làm sao?”
Lâm tướng quân đứng ở bên cạnh, rốt cục từ trong khiếp sợ khôi phục
lại đây, vội vàng chắp tay nói: “Vương phi, Ngọc Liễn Tiêu này dù sao
cũng là người có thể cùng nguyên soái sánh vai, cho dù giờ phút này hắn có
chút kiêu ngạo, vậy cũng.. “.
“Lâm tướng quân”. Thương Diễm Túc đột nhiên quay đầu nhìn hắn,
bàn tay nắm Lãnh Thanh Nghiên thoáng chặt thêm một chút, nói, “Bổn
vương đã đồng ý với đề nghị của Vương phi, phiền Lâm tướng quân chọn
ra một số binh sĩ vừa bằng với của Ngọc Liễn Tiêu, giao cho Vương phi
điều khiển đi”.
“Vương gia?” Lâm tướng quân vẻ mặt không dám tin, hầu như mọi
người đều biết, Lạc vương gia đối với Vương phi sủng ái vô cùng, lại thật
không ngờ rằng ngay cả chuyện như vậy, hắn cũng có thể liền dễ dàng đáp
ứng!
Đây khác gì lấy tính mạng của binh sĩ ra đùa giỡn, hắn tuyệt đối sẽ
không đáp ứng!
Nhìn thấy Lâm tướng quân một bộ dạng không chịu xuống lựa chọn
binh sĩ, Lãnh Thanh Nghiên quay người lại nhìn hắn, khẽ cười nói: “Lâm
tướng quân không vừa lòng với Thanh Nghiên hay sao?”