Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nhìn hắn, giống như đang nhìn một kẻ
ngốc, trên mặt nhịn không được hiện lên ý cười châm chọc, lắc lắc đầu,
nói: “Ưng Tịch Vũ, ngươi thực ra đối với nhiều việc cũng không hiểu rõ a.
Hiện tại ta cũng nói thật cho ngươi biết, ngươi dùng Lăng Vũ, là không uy
hiếp được ta”.
“Ta hiện tại sẽ giết hắn!”
“Ngươi cho là ngươi có thể làm được sao?”
Khẽ nhíu lông mày lại, Ưng Tịch Vũ trong mắt xuất hiện một tia ánh
sáng, nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Xem ra, ngươi cũng không phải là
thật sự không quan tâm đến sống chết của Lăng Vũ”.
“Đương nhiên, đó chính là đồng đội tốt nhất của ta, chẳng qua, ngươi
thực sự nghĩ rằng ngươi có thể làm gì hắn hay sao? Hay là ngươi cho rằng,
hắn thật sự vô dụng, sẽ bị ngươi dễ dàng bắt đến như vậy?”
Ưng Tịch Vũ trong lòng cả kinh, đang muốn nói điều gì đó, lúc này từ
bên ngoài đột nhiên truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, tiếp đó vốn dĩ
Lăng Vũ kẻ đang bị hắn giam giữ lại xuất hiện trước mắt hắn.
Đột nhiên mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin nhìn Lăng Vũ đột
nhiên xuất hiện, kinh hô: “Ngươi… Ngươi làm sao có thể thoát ra?”
Lăng Vũ lạnh lùng nhìn hắn một cái, khóe miệng hiện lên một tia cười
trào phúng, nói: “Ngươi thực nghĩ rằng dựa vào những người này của
ngươi mà có thể bắt được ta hay sao? Nếu không phải vì giúp Thanh
Nghiên đem ngươi cùng những kẻ cấu kết vơi ngươi dẫn đến, ta sớm đã
giết ngươi!”
Ưng Tịch Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Vũ, cắn răng nói: “Là
Dung Kiều, thế nhưng nàng ấy đã đem giải dược giao cho ngươi!”