Rốt cục, trong Vạn Hoa Lâu vang lên một tiếng than sợ hãi, lập tức có
hiệu quả như móc xích, mọi người đều hồi thần, nhìn về phía Lãnh Thanh
Nghiên trong ánh mắt cũng là có đủ các loại thần sắc, trong đó nhiều nhất,
tất nhiên là sự tham lam cùng chiếm giữ trần trụi.
Nhìn sự hưởng ứng mãnh liệt như vậy, tú bà quả thực là cười tươi như
hoa, vội vàng đi đến bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Các vị đại gia
công tử, đây là Như Hoa cô nương mới tới Vạn Hoa Lâu ta, hôm nay là lần
đầu tiên lên đài, hy vọng được các vị cổ động nhiều hơn a”.
Lãnh Thanh Nghiên đôi mày thanh tú run rẩy vài cái, trong lòng một
mảnh bi thương, Như… Như Hoa?
Một chút đều không có ngoài dự liệu của Lãnh Thanh Nghiên, sau khi
tú bà nói ra nàng gọi là Như Hoa, phía dưới liền vang lên một trận tiếng
cười cực kỳ khoa trương, hấp dẫn lực chú ý của mọi người, là một vị công
tử tuấn mỹ trẻ tuổi, mà bên người hắn, cũng có một vị công tử tuấn mỹ
không hề thua kém, nhưng có vẻ càng ổn trọng, cũng có uy thế công tử.
Mà thời điểm một số người trong Vạn Hoa Lâu nhìn thấy hai người
này, sắc mặt nhịn không được hơi hơi thay đổi, mọi người âm thầm trao đổi
ánh mắt với nhau, sau đó cho rằng là cái gì cũng đều không có thấy.
Hình như nhận ra tất cả mọi người đều đang nhìn về phía mình, không
khỏi nhẹ cắn đầu lưỡi, cố nín cười, sau đó đi tới trước đài, những người
đứng trên đường đi, đều nhường đường cho hai người bọn hắn.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên đứng ở trên một cái,
trong mắt ý cười vẫn khó nén như cũ, sau đó nhìn về phía tú bà, hỏi: “Mỹ
nhân như vậy, nếu để nàng ở thanh lâu, khiến cho người ta thực là tức giận
đến giậm chân a, tú bà ngươi nói một tiếng, muốn bao nhiêu bạc mới có thể
chuộc thân nàng?”