của bọn họ muốn làm gì, nhưng mặc kệ là muốn làm gì, bọn họ đều phải
làm tròn phận sự đi theo đến cùng.
Tiểu tử kia dừng bước, xoay người lại nhìn Thương Kỳ Thụy đi phía
sau mình, bất mãn nhíu mày, nhưng không nói cái gì, chỉ chu cái miệng nhỏ
nhắn, sau đó xoay người tiếp tục đi.
Thương Kỳ Thụy rất tức giận, hắn đã đi theo phía sau nó lâu vậy rồi,
Thương Tuyệt Thế chết tiệt, như thế nào ngay cả hỏi cũng không hỏi hắn
một tiếng vì sao hắn lại muốn đi theo mình?
Tiểu tử kia càng không để ý tới hắn, trong lòng Thương Kỳ Thụy lại
càng bực mình, thật giống như Thương Tuyệt Thế như đang khinh rẻ và coi
thường hắn, làm cho hắn hận không thể xông lên hung hăng đánh Thương
Tuyệt Thế vài cái.
Bước chân không khỏi nhanh hơn một chút, rất nhanh liền cách tiểu tử
kia không đến mười thước, mà tốc độ hắn vẫn nhanh hơn, cũng không có
muốn dừng lại hay giảm tốc độ xuống.
Cảm giác được phía sau truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng
gần, tiểu tử kia hơi hơi phồng má, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khó
hiểu cùng không kiên nhẫn, Thương Kỳ Thụy này hắn lại muốn làm gì nữa
nha? Làm sao cứ đi theo bé vậy? Chẳng lẽ muốn cùng bé đi tìm Trần Nhiên
thúc thúc?
Trong lòng hừ hừ vài tiếng, đối với Thương Kỳ Thụy tràn ngập khinh
thường.
Hôm nay bé không muốn tìm bất kì kẻ nào phiền toái, thậm chí ngay
cả Thương Kỳ Thụy chủ động tìm đến bé, bé cũng không thèm để ý tới hắn
nữa, có điều hiện tại, nếu hắn không biết phân biệt tốt xấu như vậy quyết
định muốn cùng bé đối nghịch, đừng trách bé không khách khí nha!