CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 112

côi. Bọn chúng đều thích chơi là chính, chơi mệt thì ăn rồi lại ngủ. Nếu có
ai đó cướp đi thú vui của mình, chúng sẽ rất tức giận.

Mà nàng nghĩ, 'hài tử' Lãnh Diệc Thần này cũng như vậy...

Để dỗ một hài tử đang dỗi, chỉ cần cho nó ăn chút đồ ngọt rồi chơi với

nó, như vậy hài tử đó sẽ không còn giận nữa. Nhưng chơi với hắn... Không,
hắn chơi rất dơ, nàng không muốn tay chân phải dính bùn đâu. Cho nên...
Biện pháp duy nhất để dỗ hắn chính là cho hắn ăn đồ ngọt.

"Vương gia, ngài có thích ăn kẹo quế hoa không?" Ngon ngọt dụ dỗ,

Phượng Dạ Hi nói ra một món mà trẻ nhỏ rất thích ăn. Đó chính là kẹo.

Quả nhiên, nghe đến kẹo, hai mắt của hắn liền sáng rực lên như một

tiểu hài tử: "Kẹo quế hoa? Thích thích, vi phu đương nhiên rất thích."
Nhưng hắn như nghĩ đến gì đó, khuôn mặt yêu nghiệt lập tức buồn bã:
"Nhưng là bây giờ không có kẹo quế hoa. Ta không ăn được."

Nàng lập tức nở nụ cười như hoa: "Vậy để ta làm cho ngài ăn được

không?"

"Thật sao?"

"Thật."

Ngay lập tức, hắn lao tới ôm chần lấy nàng, không ngừng vùi đầu vào

cổ nàng cọ cọ: "Vi phu rất thích kẹo do nương tử làm. Cũng rất thích nương
tử."

Vì cả người hắn toàn bùn, nay lại ôm nàng làm dính bùn lên khắp

người nàng. Phượng Dạ Hi vốn có chút tức giận, nhưng hành động tiếp
theo của hắn khiến chút tức giận đó của nàng bay đi hết. Thoáng chốc liền
đơ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.