CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 114

Nhận được tính quan trọng của vấn đề. Lãnh Diệc Thần phát hoảng.

Nếu hắn chơi bùn thì khẳng định sẽ rất vui, nhưng sẽ không có kẹo ngon
ăn, hơn nữa nương tử cũng sẽ giận hắn. Như thế hắn sẽ rất buồn nha!

Lập tức, hắn lại lắc lắc đầu, một lần nữa ôm chần lấy nàng: "Không

cho phép nương tử giận, không cho phép nương tử không làm kẹo. Vi phu
sẽ ngoan, nương tử phải làm kẹo quế hoa cho vi phu. Không chơi bùn nữa,
đều nghe nương tử."

Nhìn thấy thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ của Lãnh Diệc Thần.

Phượng Dạ Hi biết lời đe dọa của mình đã có tác dụng. Dù sao hắn cũng rất
thích khối thân thể này nha. Cho nên nghe lời như vậy cũng là đúng thôi.

"Được, vậy thì qua bên kia ngồi. Ta đi làm kẹo quế hoa cho người.

Ngoan đi, rất nhanh sẽ xong rồi." Nói rồi, nàng xoay người đi về phía bếp.

Chỉ là lúc xoay người nàng xoay rất nhanh, cũng không có để ý, trên

trán của Lãnh Diệc Thần khẽ hiện ra một đường chau nho nhỏ, đôi môi
mỏng khẽ nhếch lên, vô cùng tà mị. Sau đó hắn bĩu bĩu môi, đi về phía
nàng chỉ, ngồi xuống.

Một khắc sau, dường như hắn đã cảm thấy quá chán với việc ngồi im

mà không được chơi đùa. Ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn, chu mỏ:
"Nương tử, xong chưa vậy? Ta chán quá!"

"Còn một chút nữa thôi, ngài đợi một xíu đi."

Nàng thật sự bó tay mà. Nếu không phải có chút tài nghệ nấu nướng,

chỉ sợ nàng đã không dụ dỗ được tên 'nhóc' ham chơi này. Đường đường là
một đại nam nhân lớn xác, là Vương gia một nước lớn, nhưng tại sao hắn
có thể như một đứa trẻ thế này chứ? Hại nàng mệt muốn chết!

Phải giúp hắn trưởng thành hơn. Ít nhất là vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.