CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 124

Nghe nàng gọi, Lãnh Diệc Thần mới hoàn hồn, hắn lắc lắc đầu, liền

trở về bộ dạng ngốc nghếch hằng ngày: "Ta là nhìn nàng a! Nương tử, nàng
thật sự rất xinh đẹp." Nói rồi, hắn không nhịn được giơ tay lên, bẹo hai cái
má hồng phấn của nàng.

Phượng Dạ Hi cảm thấy ẩn ẩn đau. Nàng muốn dời ra, nhưng lại sợ

hắn khó chịu mà nhõng nhẽo nàng. Cho nên, liền nói: "Vương gia, người
mau buông thiếp ra đi. Đau lắm đó!"

"Ta không buông. Nàng bỏ rơi ta, ta không buông!"

"Ta bỏ rơi người? Lúc nào?"

"Chính là lúc chiều. Nàng làm kẹo quế hoa cho ta ăn xong, liền một

mạch đi về phòng. Bỏ ta ngồi đó ăn một mình, ta thật buồn."

Trời ạ! Tên này rốt cuộc là ngốc đến mức nào đây? Rõ ràng là lúc đó,

hắn ăn xong kẹo rồi đột nhiên đòi về phòng ngủ ấy chứ. Là hắn bỏ rơi
nàng. Sao bây giờ lại thành ra nàng bỏ rơi hắn chứ?

"Vương gia... Chuyện này."

"Bổn vương không biết. Bây giờ ta rất đói, muốn nương tử nấu đồ ăn

cho ta. Nếu không... Nếu không, ta liền mách mẫu hậu bỏ đói nàng."

Lại mách mẫu hậu. Có giỏi thì cứ mách đi, nàng chắc chắn Thái hậu

cũng sẽ không bỏ đói nàng. Vì sau lưng nàng còn có phụ thân và ca ca cơ
mà.

Nhưng mà, bộ dạng hắn đáng yêu như vậy, làm nàng cũng không đành

lòng mà không đáp ứng hắn. Hơn nữa nàng cũng rất thương mặt của mình.
Hắn nhéo như vậy, liền không còn ra hình thù nữa rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.