CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 123

những chỗ yếu thì đều được làm rất dày. Đủ để che cho nàng ấm áp.

"Nương tử, cuối cùng nàng cũng ra rồi." Lãnh Diệc Thần liền phi

người lên, ôm chầm lấy nàng.

Phượng Dạ Hi quay đầu sang nhìn Linh Nhiên: "Ngươi lui xuống

trước đi."

Linh Nhiên liền vui vẻ rời đi. Nếu nhìn kĩ thì trên gương mặt của nàng

còn xuất hiện một nụ cười bí hiểm.

"Nương tử, vi phu rất nhớ nàng nha!" Thấy nữ nô tỳ đã rời đi. Lãnh

Diệc Thần liền không chút e ngại, ôm lấy nàng cọ cọ.

Phượng Dạ Hi liền phì cười, sờ sờ đầu hắn mấy cái, sau đó liền đẩy ra:

"Vương gia, lúc nãy vừa gặp nhau mà. Sao bây giờ lại nhớ ta rồi?" Dứt lời
liền nở nụ cười thật đẹp.

Khiến Lãnh Diệc Thần không nhịn được liền si ngốc. Nương tử của

hắn đẹp quá a. Nàng một thân bạch y tựa tiên nữ xinh đẹp nhất thiên đình.
Mái tóc đen dài xoã ra, như thác nước óng ả khẽ chảy xuống, mái tóc mềm
mại như vậy, khẽ đung đưa trong gió, lại càng tôn lên dung nhan xinh đẹp
của nàng. Vầng trán trơn bóng, nhẵn nhụi lộ ra, làm nàng trông thật nhỏ
nhắn. Đôi môi đỏ mọng nước, làm người ta mê dại, thật muốn hôn lên đó.
Làn da trắng nõn nà, khiến hắn nhìn rất lâu vẫn không rời mắt được.

Nàng thuần khiến như vậy, mỹ lệ như vậy, tài năng như vậy, lại còn có

khả năng nấu ăn siêu hạng. Oa, hắn thật hạnh phúc khi có được nàng.

"Vương gia?" Thấy hắn si ngốc như vậy nhìn nàng. Phượng Dạ Hi

không nhịn được khẽ gọi một tiếng. Kéo hồn hắn trở về: "Người làm sao
vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.