CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 145

"Vương gia, người đã bình tĩnh hơn chút nào chưa?" Phượng Dạ Hi

hỏi.

"Ừm, đỡ hơn rồi, nương tử mau kể cho vi phu nghe."

"Thật ra... Lúc trước ta rất ghét ngài, không muốn thành thân với ngài.

Đó là vì ngài rất ngốc. Ta sao lại có thể thành thân với một kẻ ngốc như
ngài chứ. Do đó để phản đối hôn sự này, ta liền cắt cổ tay tự tử." Giọng nói
của nàng rất nhẹ, phảng phất đang kể một chuyện vui vậy: "Như không
hiểu sao, diêm vương lại không chịu nhận ta. Sau khi tỉnh lại, ta lại bị mất
trí nhớ. Tuy vậy, sau khi tiếp xúc với ngài một thời gian, đột nhiên ta cảm
thấy ngài rất đáng yêu, tuy ngốc nhưng cũng có những điểm tốt, ngài rất
quan tâm ta, điều đó khiến ta rất vui. Rồi đột nhiên ta nhận ra mình cũng rất
thích ngài."

Ta cũng rất thích ngài...

Cũng rất thích ngài...

Rất thích ngài...

Câu nói đó cứ âm vang mãi trong đầu Lãnh Diệc Thần, cảm giác ấm

áp len lỏi vào lòng hắn. Đột nhiên, hắn cảm thấy tim đập mạnh, dường như
có thứ gì đó đang rót vào tim hắn, phải chăng đó là cảm giác hạnh phúc?

Ô ô. Nương tử cũng thích hắn a, điều này khiến hắn thật vui!

"Nương tử, vi phu cũng rất thích nàng!"

Nhìn đôi trẻ hạnh phúc như vậy, cả ba vị kia đều cười toe. Xem ra, hôn

sự này không còn gì để bàn cãi nữa rồi!

"Thưa Thái hậu, Hoàng thượng. Xin cho vi thần được nói vài điều."

"Được, trẫm cho phép, Trần Quốc Công cứ nói."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.