CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 148

ra đường, mua đồ đón tết, còn có rất nhiều thương nhân đến buôn bán đồ
đạc. Khung cảnh muôn màu muôn vẻ. Cực kì đẹp.

Nhắc mới nhớ, nàng xuyên đến đây là vào giữa mùa thu, nay đã là

giữa mùa đông rồi. Vậy là sắp đến tết nguyên tiêu. Hèn gì mà khung cảnh
lại náo nhiệt đến thế.

Mãi ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài. Phượng Dạ Hi không phát giác ra

có người đang nhìn nàng nãy giờ. Lãnh Diệc Thần quan sát dung nhan của
nàng. Gò má trắng nõn, vì lạnh mà đỏ ửng lên, trông rất kiều diễm, nhìn
thật muốn cắn một cái.

Nghĩ là làm, hắn liền chạm nhẹ vào người nàng một cái, ngượng

ngùng nói: "Nương tử, chúng ta sắp thành thân rồi. Nàng... Cho ta hôn một
cái đi." Nói xong liền len lén nhìn gò má của nàng một cái, thật muốn cắn.

Vẫn còn giận hắn đã phá hỏng chuyện tốt của mình, nếu như không

phải tại hắn kéo nàng đi thì lúc nãy, Phượng Dạ Hi nàng đã có thể từ chối
hôn sự này rồi. Vì vậy cho nên, nàng nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, rồi lạnh
lùng nói: "Vương gia, thiếp và chàng vẫn chưa chính thức trở thành vợ
chồng, cho nên hiện tại vẫn là nam nữ bất thân. Không cho chàng đụng vào
thiếp."

Lãnh Diệc Thần nghe vậy liền buồn bã, uỷ khuất lui vào một góc xe,

cuộn người lại, rưng rưng nước mắt: "Ra vậy, thì ra nương tử không thích
ta, oa oa. Nàng lạnh lùng như vậy... Còn không cho ta hôn nàng." Bộ dạng
vô cùng đáng thương. Khiến người khác dễ dàng động lòng. Đặc biệt là, bộ
dạng đáng thương này lại hiện hữu trên gương mặt yêu nghiệt đó. Càng làm
người khác thương yêu.

Nhưng lần này, Phượng Dạ Hi thật sự giận rất lớn. Mặc cho hắn khóc

nháo cỡ nào, nàng cũng không quan tâm, cũng chẳng thèm nói một lời nào
với hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.