CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 167

Lãnh Diệc Thần tuy ngốc nhưng cũng phát hiện điều bất thường. Hắn

bỏ phăng những món đồ đang cầm trên tay xuống, ba chân bốn cẳng chạy
về phía nàng. Nắm lấy tay áo nàng nũng nịu.

"Nương tử, nàng giận vi phu sao? Sao lại bỏ đi thế kia? Sắc mặt nàng

cũng rất tệ nha."

Phượng Dạ Hi không nói gì, chỉ 'hừ' một cái, gạt tay hắn ra sau đó tiếp

tục đi về phía trước.

Lúc này đây, Lãnh Diệc Thần đã thật sự mếu máo rồi. Hắn không biết

mình đã làm sai việc gì, cớ sao nương tử lại giận hắn như vậy?

Mắt thấy Phượng Dạ Hi ngày càng đi xa, Lãnh Diệc Thần hoảng hốt,

vội vàng chạy đến cạnh nàng, ôm chầm lấy nàng vào lòng, nức nở nói:
"Nương tử nương tử, sao lại chạy đi thế? Nàng đừng đi mà, đừng lạnh lùng
với ta như thế, ta rất sợ bị nàng bỏ lại đây một mình." Vừa nói, hắn vừa
khóc, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt yêu nghiệt. Còn không
quên vùi đầu mình vào vai nàng mà khóc.

Phượng Dạ Hi chỉ cảm thấy vai mình ướt đẫm một mảnh lớn. Hơn

nữa, tên ngốc này cứ ngây ngô ôm nàng mà khóc giữa thanh thiên bạch
nhật, lại giữa chốn đông người qua lại. Không biết nãy giờ đã có bao nhiêu
người đi ngang qua chỗ nàng và hắn rồi cười nhạo rồi. Ôi, xấu hổ chết mất!

Tên ngốc này, hắn còn không biết mình sai chỗ nào sao? Lại còn hỏi

ngược lại nàng? Mặc dù có chút tức giận, nhưng là đây cũng là lần đầu tiên
hắn ra ngoài kinh thành dạo chơi, tránh không được kích động cũng là việc
đương nhiên. Cho nên... Haizz, sao nàng lại đi so đo với một tên ngốc cơ
chứ? Lại quên mất là hắn ngốc rồi.

Nhưng việc quan trọng trước tiên là phải tìm một chỗ rồi dỗ hắn,

không thể cứ ở trước mặt toàn dân thiên hạ trình diễn màn ân ái này được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.