CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 193

Phượng Dạ Hi đang xoa xoa ngón tay bị cắn đau của mình, nghe hắn

nói vậy lòng cũng lạnh đi. Tốt lắm, đuổi nàng đi ư? Vậy thì nàng đi.

"Được, tạm biệt Vương gia. Tối nay ngài cứ ngủ một mình đi. Ta đi,

không cần tiễn." Nói rồi, nàng hướng thẳng phía cửa đi đến, một mạch đi
thẳng không ngoảnh đầu lại. Lúc ra ngoài còn không quên đóng cửa thật
mạnh, thể hiện sự tức giận của nàng.

Nhưng hình như ngốc tử Vương gia cũng rất bực bội cùng tủi thân. Vì

tuy đã đi một đoạn xa nhưng nàng vẫn còn nghe tiếng hắn khóc, cùng với
tiếng hắn mắng nàng. Nhưng lần này nàng sẽ không quan tâm nữa. Vì
chính hắn đã đuổi nàng đi. Mà lòng tự trọng của nàng rất cao. Cho nên...
Hừ, cứ để hắn khóc đi, khóc cho đã khi nào chán thì thôi.

Phượng Dạ Hi đi về phía Đàn Hương các của nàng. Tối nay nàng sẽ

ngủ ở đây. Cứ để tên ngốc đó ngủ một mình đi. Cho hắn sợ ma chết hắn
luôn. Ai bảo kêu nàng cút? Hừ, đáng ghét mà!

Nàng mang biết bao tâm trạng phức tạp. Trên đường đi, vì khó chịu

cộc cằn mà nàng đã phá không biết bao nhiêu bụi hoa và cây cảnh. Cuối
cùng cũng về đến Đàn Hương các.

Thấy nàng trở về, Linh Nhiên háo hức ra đón, còn không quên châm

chọc: "Thế nào rồi tiểu thư? Ngài cùng Vương gia đã có một đêm xuân tiêu
tốt đẹp nhỉ?"

Sắc mặt Phượng Dạ Hi âm trầm, nàng liếc Linh Nhiên một cái, búng

vào trán nàng ấy: "Nhiều chuyện, xuân tiêu tốt đẹp cái gì chứ? Tên ngốc đó
thật đáng ghét." Nói rồi, nàng nhìn Linh Nhiên: "Còn đứng ngây ngốc đó ra
làm gì? Mau đi chuẩn bị nước nóng cho ta. Từ đêm qua đến giờ ta còn chưa
tắm, đã khó chịu đến mức muốn giết người rồi." Sau đó nàng liền đi thẳng
vào trong phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.