CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 204

Biết rõ vị tiểu thư này đang cảnh cáo bọn họ, gã vội nói: "Xin tiểu thư

đừng nóng giận. Chúng thuộc hạ tự biết chừng mực, sẽ không dại mà đến
kiểm soát nơi người đang gột rửa đâu." Gã e dè: "Nhưng thuộc hạ chẳng
hiểu sao, giữa đêm khuya mà tiểu thư còn có nhã hứng đi tắm thế?"

Những ngón tay thon dài như ngọc của Phượng Dạ Hi khẽ chơi đùa

với mặt nước lăn tăn, không nặng không nhẹ nói: "Chẳng lẽ đội trưởng
nghi ngờ ta là đang che giấu tội phạm ở phía sau bình phong sao?" Nàng
cười vô cùng trong trẻo: "Nếu thế thì đội trưởng có thể đến phía sau này mà
kiểm tra. Nhưng ta không biết rằng... Chuyện này mà được trình lên Thái
hậu và Hoàng thượng thì sẽ như thế nào nhỉ?"

Gã liền sợ hãi: "Thuộc hạ không dám!"

Đúng lúc này, một tên thị vệ liền đi ra, bẩm báo với tên đội trưởng:

"Thưa ngài, đã lục soát khắp mọi ngóc ngách, thế nhưng không thấy tên đó
đâu ạ."

Gã nghe vậy liền nhìn chăm chăm vào bức bình phong, ánh mắt hơi

loé lên vẻ nghi ngờ, nhưng sau đó lại biến mất rất nhanh: "Đã làm phiền
tiểu thư rồi. Tên tội phạm không có ở đây, vậy thì chúng thuộc hạ xin cáo
lui." Nói xong, gã cùng một đám thị vệ vội vã đi ra ngoài. Còn không quên
đóng cửa lại.

"Bọn họ đã đi rồi đấy. Ngươi mau lên đi." Phượng Dạ Hi đi ra khỏi

dục thùng, vì bị ướt cho nên áo ngủ tơ tằm liền dính chặt vào người nàng,
nhưng may là áo ngủ này màu vàng đậm, cho nên mới không thấy rõ nội
tình bên trong áo.

Thế nhưng nàng có gọi mãi thì nam nhân vẫn không lên. Nhíu mày,

nàng phát hiện phía trên mặt nước nổi lên màu đỏ. Là máu! Nam nhân kia
bị thương sao? Vì dù sao quỳ thủy của nàng vẫn chưa đến ngày. Vậy thì chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.