CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 207

Nhưng y cũng không lo, vì y nghĩ chắc là nàng không biết thân phận

thật của mình đâu. Cho nên không cần phải e ngại nàng muốn hại y.

Lúc nãy y chỉ là nhắm mắt dưỡng thần mà thôi. Tuy là có sốt cao, vết

thương cũng đau âm ỉ, thế nhưng nhiêu đó thì có là gì với y đâu. Chỉ là
nghĩ tiểu mỹ nhân chăm sóc mình tỉ mỉ như vậy cũng thật là dễ chịu. Nàng
còn cẩn thận lau người cho y, những ngón tay mềm mại cứ không ngừng
chạm vào làn da mật ong của y. Khiến y có ý muốn chìm đắm, để mặc cho
nàng chăm sóc mình, cũng không muốn tỉnh dậy nữa.

Lần đầu tiên y có ý nghĩ như thế, cũng cảm thấy mới lạ vô cùng!

Hơn nữa tiểu mỹ nhân cứ nói lảm nhảm bên tai y suốt. Nàng nói rất

nhiều điều. Nhưng giọng của nàng lại vô cùng trong trẻo, khiến y vừa buồn
cười vừa xúc động vô cùng.

Dường như y cũng thừa nhận là mình có chút cảm tình với nàng. Chắc

là vì nàng là ân nhân của mình đây mà.

Vừa nghĩ đến đây, cửa đã bị mở ra. Phượng Dạ Hi liền cầm một chén

cháo bước vào. Thấy vậy, y liền nhắm mắt lại, tiếp tục giả bộ ngủ.

Phượng Dạ Hi đỡ y ngồi dậy. Đút từng muỗng cháo cho y ăn. Cũng

may là y ăn không có bị đổ ra ngoài. Vừa đút, nàng vừa nói: "Không biết
ngươi có nghe được hay không nhưng ta vẫn cứ nói. Tên ta là Phượng Dạ
Hi. Là ân nhân cứu mạng ngươi những hai lần. Cứu ngươi thoát khỏi quân
triều đình, cũng cứu ngươi thoát chết do bị sốt. Cho nên, nếu sau này có dịp
gặp lại, ngươi nhất định phải báo đáp ta thật xứng đáng đó." Nàng cười dịu
dàng. Lộ ra hàm răng trắng bóc đều tăm tấp. Sau khi đút y ăn xong, nàng
liền thu dọn chén đĩa đặt ở một bên. Sau đó vì quá mệt mỏi, nàng nói với y
vài câu nữa rồi ngủ thiếp đi.

Đợi sau khi nàng ngủ say, y liền mở mắt nhìn nàng. Những lời nàng

nói lúc nãy nghe có chút buồn cười. Gì mà ân nhân cơ chứ? Tuy là nàng nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.