CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 269

nói ra vậy.

Nghĩ rồi, nàng liền bày ra một bộ dạng kiều diễn như yêu nữ, mềm

mại như rắn nước, bàn tay như ngọc sờ vào gương mặt yêu nghiệt. Khẽ dỗ
dành: "Phu quân ngoan. Mau nói cho ta biết, là ai đã chỉ chàng làm cái trò
này? Chàng biết được bao nhiêu rồi?" Vừa nói, nàng vừa cười dịu dàng.
Nhưng nụ cười này lại mang hơn mười phần quyến rũ.

Lãnh Diệc Thần nhìn thấy, đương nhiên là ngây ngốc rồi. Hắn vươn

tay sờ lên mặt nàng: "Nương tử, nàng đẹp quá."

"Thật không?"

"Thật!"

"Vậy nói cho ta biết, ai là kẻ đã chỉ chàng cách hôn như vậy?"

"Là Ngũ biểu ca. Huynh ấy là kẻ đào hoa ngàn dặm gần xa đều biết.

Nhưng ta không hiểu đào hoa là gì. Huynh ấy nghe vậy liền bảo ta ngốc,
quăng cho ta một quyển sách rất dày, nói là đêm tân hôn, làm theo những gì
mà cuốn sách đó vẽ với nương tử ngươi, đảm bảo nàng sẽ rất thích. Ta mở
ra thì toàn thấy hai người nam nữ quấn lấy nhau. Làm những hành động rất
kì quái. Nhưng Ngũ biểu ca nói nương tử sẽ thích, nên ta mới làm thử một
bước họa trong sách đó."

À, thì ra là Ngũ biểu ca của hắn. Hình như là nàng ở đây một tháng

cũng từng nghe danh qua. Gã là Vương Hoa Phùng, đệ nhất hoa hoa công
tử của Nam Nhạc quốc. Con của đệ đệ thân thích của Thái hậu nương
nương. Khắp kinh thành này, thanh lâu nào mà không in dấu chân của hắn,
chứng tỏ nơi đó không có mỹ nhân.

Tại sao cái tên hoa hoa công tử đó lại đưa cho Lãnh Diệc Thần xuân

cung đồ. Cũng không biết hắn cất ở đâu rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.