CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 296

Nàng im lặng nghe hắn kể rất nhiều thứ bằng giọng điệu hồn nhiên

ngây thơ. Nơi này lúc trước chỉ có mỗi mình hắn hay lui tới, nhưng nay lại
có thêm nàng nữa. Đột nhiên, Phượng Dạ Hi cảm thấy tâm hồn mình rất
thanh thản, nhẹ nhàng. Cảm giác ấm áp bình yên đến kì lạ.

Nàng nói: "Nơi này lúc trước là của riêng chàng, nhưng hiện tại ta là

nương tử của chàng. Cho nên nơi này cũng sẽ trở thành của ta. Mỗi khi ta
buồn đều sẽ đến đây, được chứ?"

Hắn gật đầu đáp ứng: "Là của nương tử và ta!"

Sau đó cả hai còn nói với nhau rất nhiều chuyện. Từng lời từng lời cứ

theo gió nhẹ nhàng bay đi.

Đến tận khi trời đã tối mịt. Nàng và hắn mới trở về Minh Lân điện. Cả

hai gột rửa sơ qua một chút rồi mới cùng nhau lên giường ngủ. Đêm này rất
bình yên, Lãnh Diệc Thần nói nàng ngủ chung với hắn là để bảo vệ hắn
tránh khỏi những bóng trắng đáng sợ. Thế nhưng tư thế bây giờ của hai
người thật giống như là hắn đang bảo vệ nàng hơn. Hai tay hắn ôm chặt
nàng, ghì chặt vào lồng ngực ấm áp của hắn.

Có lẽ tên ngốc nhà nàng đã thay đổi thật rồi. Ánh mắt hắn cứ lâu lâu

lại trở nên lạnh lùng đến kì lạ. Đó là ánh mắt của Thái tử Lãnh Diệc Thần
kiêu ngạo trước đây. Trước đây nàng đã từng loáng thoáng nghe nói rằng,
trước khi phát ngốc, Lãnh Diệc Thần chính là chiến thần nhỏ tuổi nhất của
Nam Nhạc quốc. Chàng lạnh lùng vô đối, không ai bì kịp.

Nhưng không sao, chẳng phải bây giờ chàng chỉ là tên ngốc của nàng

thôi sao. Nghĩ vậy, Phượng Dạ Hi vui vẻ ngủ say trong vòng tay của Lãnh
Diệc Thần.

Sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt, thay y phục và ăn sáng. Phượng

Dạ Hi cùng Lãnh Diệc Thần đi đến Từ Uyên cung của Thái hậu. Hỏi ý bà
một chút về chuyện đi Giang Nam, và cả ý muốn giả làm thường dân để đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.